Bộ tiểu thuyết truyện ngôn tình Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh kể về mối tình của Thẩm Thiên Vi và Thẩm Thiên Dục, họ là chị em nhưng Thiên Vi chỉ là con
Vũ Phi Gamer Proton 🤣 hảo ak anh, em xin tên game với; Văn Khoa Game này em tải rồi; KORU TV Cho xin tên game; THANH DUY-NHÀ XE MAI THẢO GAMER 😂😂😂😂😂😂😂; Anh H Cho em xin tên game; Thi trang Lam CHO EM TÊN GAME; Khôi Tên gameeeeee; Thien Tran Game swat 4 tai o dau vay
Khoảnh khắc tình cờ được ghi lại từ trên cao cho thấy ánh nắng bình minh ngày 15/9 - đúng một tuần sau khi Nữ hoàng Elizabeth II từ trần - chỉ chiếu thẳng xuống Cung điện Buckingham (London, Anh), trong khi toàn bộ khung cảnh xung quanh vẫn còn tối. Hình ảnh này khiến ai nhìn cũng có cảm giác kỳ ảo như trong một câu
#truyenngontinhmoinhatCHỈ CHO EM CƯNG CHIỀU ANH [ Phần 1] - Truyện Ngôn Tình Hay Và Mới Nhất 2019Tác giả:Đường NhãThể loại:Ngôn TìnhChuyện tình giữa một
Full 16 Chương. Đánh giá: 10 /10 từ 0 lượt. Chuyện tình giữa một cô chị gái có thân hình mềm mại, quyến rũ với cậu em trai chính là nội dung của truyện Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh của tác giả Đường Nhã. Cô đóng vai như một người chị gái luôn quan tâm, lo
Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh. Chị Dâu Của Nữ Chính. Chỉ là hoàng hậu. Chỉ làm vương phi của ngươi. Chỉ muốn cùng em, chính là tốt
hq9vG4J. Sự ra đời của hắn là một kỳ ra đời không chỉ mang lại sự vui mừng và hạnh phúc cho An Vịnh Tâm cùng Thẩm Tư Kiều mà còn tiếp thêm hi vọng cho họ. Hai người đã trải qua rất nhiều thử thách và đau khổ trong tình yêu mới đến được với nhau. Bọn họ đã từng mất đi một đứa bé, hai người thậm chí còn cho rằng họ vĩnh viễn sẽ không thể có con. Nhưng trời cao hiển nhiên không quá tàn nhẫn với những người yêu nhau. Ở thời điểm gian khổ nhất, cuối cùng cũng ban cho họ một đứa con trai khỏe mạnh. Từ lúc hắn ra đời, mọi người liền đem hắn khắc sâu vào trong lòng, dùng câu “Nâng ở lòng bàn tay sợ bể, ngậm trong miệng sợ tan” để hình dung cũng không nói quá. Thế lực đứng đầu hắc đạo ở toàn bộ Châu Á hiện nay có tên là “Ngân Khuyết Môn” nằm ở Đài Loan. Ông ngoại của An Vịnh Tâm là người đứng đầu, ông còn là chuyên gia khoa tim mạch nổi tiếng khắp thế giới. Bất kỳ một người nào ở “Ngân Khuyết Môn” cũng biết tiểu thư An gia sinh được đứa con trai này quả thật không dễ dàng gì. Cho nên tất cả mọi người đều đem hết khả năng tận lực che chở hắn, đem hắn so với tính mạng của mình còn quan trọng quả thật là một thiên chi kiêu tử được hàng vạn hàng nghìn sự yêu thương nuông mà vô luận bọn họ yêu thương hắn như thế nào cũng so ra kém với “chị gái” hắn. Người này là con gái nuôi của An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều. Cô gái nhỏ đó xinh đẹp như búp bê...Ánh nắng buổi trưa ấm áp nhẹ nhàng chiếu rọi khắp nơi. Hoa Tường Vi xinh đẹp với đủ loại màu sắc khoe sắc khắp nơi trong sân sau của ngôi này Thẩm Thiên Vi gần sáu tuổi, cô bé đang tưới nước cho những bông hoa Tường Vi xinh đẹp một cách tỉ mỉ. Ánh nắng ấm áp chíu lên cái tạp dề màu tím cùng với khăn trùm đầu cùng màu làm cho cô bé giống như một tiểu tinh linh đáng yêu động lòng mặt nhỏ nhắn đáng yêu như một con búp bê tinh xảo cho dù có dính một chút bùn đất cũng không làm tổn hại chút nào đến vẻ đẹp của cô bé. Chóp mũi nho nhỏ mượt mà toát ra mồ hôi, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi cong lên chứng tỏ cô bé đang rất nghiêm túc.“Vi, Vi...”Một giọng nói thật nhỏ đột nhiên vang lên ở phía sau. Cô bé giật mình, lập tức quay người lại cứ như mình bị điện giật. Cô nhìn về phía cách đó không xa có một viên thịt nho nhỏ tròn tròn đang ngồi trên chiếc xích đu màu đang nhìn cô chằm chằm với cặp mắt đen đáng miệng nhỏ nhắn của cô nở ra một nụ cười hết sức sủng nịnh. Cô bé vội vàng đứng lên, vỗ vỗ cái tạp dề rồi đi về phía xích đu, cúi người từ trên cao nhìn xuống.“Thiên Dục, em gọi chị phải không?”Thẩm Thiên Dục mới hai tuổi hoàn toàn kế thừa tư chất cùng vẻ ngoài của ba mẹ hắn. Hắn có một hình dáng cực kỳ xinh đẹp trừ đôi mắt trong trẻo lấp lánh kia thì tròng mắt đen cực kỳ giống An Vịnh Tâm. Hắn có khuôn mặt tuấn tú có tám phần giống Thẩm Tư mắt đen nhanh như chớp nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Vi, tay nhỏ bé phấn nộn bắt lấy tạp dề của cô bé, sau đó nở ra một nụ cười rạng rỡ.“Ha ha, em muốn lấy tạp dề của chị à?” Thẩm Thiên Vi cười “Hì hì” một tiếng nắm lấy tay nhỏ bé của hắn thuận tiện ngồi xuống kế bên. Cô nhìn hắn, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc ấm là em trai của cô, là em trai mà cô yêu quý nhất!Mặc dù cô mới sáu tuổi nhưng tâm trí của cô đã trưởng thành rất nhiều so với những đứa trẻ cùng lứa khác. Cô đã từng là một đứa trẻ bất hạnh nếu như không phải ba mẹ đem cô về nuôi thì bây giờ cô không mình đang trôi nổi ở đâu, phải trải qua một cuộc sống như thế khi mẹ mang thai Thiên Dục, sự mong đợi mãnh liệt của ba mẹ cũng lây sang cô, làm cho cô không khỏi chờ mong vào hắn. Cô biết Thiên Dục là đứa trẻ không dễ dàng có được. Cô yêu quý ba mẹ cho nên cô cũng sẽ dùng toàn bộ tình cảm cùng sinh mạng để yêu thương, bảo vệ đứa em trai này, không cho bất cứ ai có thể tổn thương hắn, cô nhất định sẽ bảo vệ Thiên Dục được một tuổi lẻ ba tháng, câu đầu tiên hắn nói không phải ba cũng phải mẹ mà là “Vi Vi”... Khi đó hắn đứng trước cái ghế nhỏ màu trắng. Cô hít hít mũi khóc thật khó coi. Mẹ lại nói cô thật ngốc nên vui vẻ mới đúng. Bởi vì cô yêu thương hắn, luôn ở xung quanh chạy trước chạy sau chăm sóc cho hắn nên hắn mới có thể thích cô như miệng nhỏ nhắn của Thẩm Thiên Vi cong lên, cô nhẹ nhàng siết chặt gương mặt trắng nõn của Thẩm Thiên Dục “Thiên Dục, phải gọi là chị! Nói theo chị, chị, chị...”“Vi, Vi Vi”Gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn của hắn lại tỏ ra rất nghiêm túc, Thẩm Thiên Vi vừa bực mình vừa buồn sai. Người đầu tiên hắn mở miệng gọi là cô nhưng tại sao không phải là “Chị” mà là tên của cô chứ? Cô thật sự rất muốn nghe hắn gọi một tiếng chị... Nhưng tên nhóc này thà chết chứ không chịu làm theo, hắn xác định rằng cô chính là Vi nói có thể vì hắn thường nghe ba và mẹ gọi cô là “Vi Vi” nên mới nhớ hai chữ là một thất bại tốt lúc nào cô mới có thể nghe hắn gọi một tiếng chị đây?“Thiên Dục, chị là chị của em!” Cô từ trong túi móc ra một cái khăn tay nhỏ mềm mại thay hắn lau đi mồ hôi trên trán, cưng chiều xoa xoa cái má mềm mại của hắn.“Vi Vi...” Cái miệng nhỏ nhắn chu lên, một lần nữa bật ra hai chữ này. Thẩm Thiên Dục nhìn chằm chằm cô vừa giống như đang suy nghĩ cái gì đó vừa giống như đang mơ mộng.“Được rồi, được rồi, là Vi Vi nha!”Một chuỗi tiếng cười vui tươi hớn hở từ miệng Thẩm Thiên Dục phát ra, giống như hắn vô cùng hài lòng với đáp án này.“Em đó, mỗi lần bắt nạt chị đều vui vẻ như thế”Thẩm Thiên Vi vuốt cái mũi nhỏ của hắn một cái, hai người cùng nhau cười rộ ở sân sau có tiếng cười đùa vui vẻ, hai vợ chồng vẫn đứng ở cửa chính cũng cười theo. An Vịnh Tâm bị Thẩm Tư Kiều ôm vào trong ngực “Kiều, em thấy thật hạnh phúc.”“Anh cũng vậy” Thẩm Tư Kiều hôn nhẹ lên trán lúc sau, An Vịnh Tâm ngước gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn về phía Thẩm Tư Kiều, cô nói “Chồng ơi, chúng ta sinh thêm một đứa bé được không?”Thẩm Tư Kiều cũng không kinh ngạc trước đề nghị của vợ. Hắn chỉ thở dài tiếc nuối “Vợ à, anh xin lỗi, coi như em muốn thì nó cũng sẽ không xảy ra.”“Tại sao?”“Bởi vì anh đã buộc ga-rô ngăn sinh nở rồi, không có khả năng cho em đứa bé.” Thẩm Tư Kiều sủng nịnh nhìn vợ giống như đang nhìn bảo bối quý giá nhất.“Cái gì?” An Vịnh Tâm quả thật rất khiếp sợ “Tại sao tới bây giờ anh mới nói cho em biết?”“... Anh không muốn mạo hiểm nữa, rất nguy hiểm!” Câu trả lời của hắn khiến khóe mắt An Vịnh Tâm nhanh chóng đỏ rực “Chúng ta còn có Vi Vi và Thiên Dục mà, như vậy là đủ rồi.”“Đứa ngốc!” An Vịnh Tâm vùi mặt vào trong ngực hắn hít hít chóp mũi “Em yêu anh, thật sự rất yêu anh.”“Anh cũng thế...”Một lúc sau, từ trong sân sau vọng ra tiếng cười của lũ trẻ một lần nữa hấp dẫn sự chú ý của hai vợ chồng. An Vịnh Tâm cố làm ra vẻ uất ức nói “Con trai của anh là một tên khốn kiếp. Hắn bắt nạt em.”“Sao vậy?” Thẩm Tư Kiều nhíu mày, mang theo nụ cười biết rõ còn hỏi.“Ở trước mặt em hắn rất nghịch ngợm nhưng ở trước mặt Vi Vi lại rất ngoan ngoãn, một dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng đáng yêu... Đây không phải là bắt nạt em thì là gì?” An Vịnh Tâm chu Tư Kiều vừa nghe, hé miệng cười lên “Vợ à, con trai của em mới hai tuổi mà thôi...”“Chính là mới hai tuổi mới đáng sợ nha!” An Vịnh Tâm không phục nói “Cũng không biết di truyền từ người nào, ranh ma muốn chết!”“Không phải từ em sao?”“Làm ơn, chồng à, con anh cũng có phần đó! Hắn sau này khi dễ lời nói của anh, em không giúp một tay đâu!”“Vậy... Sau này để cho Vi Vi đối phó với hắn.”“A! Ý kiến hay!” mắt đẹp của An Vịnh Tâm lóe sáng. Cho dù là Hỗn Thế Tiểu Ma Vương đi nữa thì cũng có khắc tinh. Cô ôm cổ Thẩm Tư Kiều “Chồng à, anh thật thông minh.”“Quá khen, anh muốn phần thưởng, một cái hôn.”“Không thành vấn đề, một trăm cái cũng có, ha ha...”Ở nơi nhỏ bé này tràn ngập hạnh phúc. Đó đã là một câu chuyện xưa còn bây giờ đã là chuyện khác...“Nhóc con, thành thật khai báo cho mẹ. Nửa tháng trước, xâm nhập kho tư liệu trường học lấy đề thi sau đó phát tán trên internet làm hại cuộc thi rối loạn có phải là con giở trò hay không?”Tiếng la hét cực kỳ vang dội từ căn phòng nào đó ở lầu hai Thẩm gia truyền ra. Giọng nói của nữ chủ nhân vô cùng tức giận nhưng hiển nhiên người bị trách mắng lại vô cùng hời đứa bé lười biếng ngồi dưới đất sát cửa sổ. Nó không ngẩng đầu lên, cặp mắt vẫn như cũ quét qua cuốn sách Anh Văn cầm trong tay, một ngón tay nhỏ bé trắng noãn thong thả ung dung giả vờ ngoáy ngoáy lỗ tai, khóe miệng nâng lên một chút, cười như không cười, âm thanh thở dài nhẹ nhàng chậm chạp từ môi mỏng bật ra “Mẹ, làm việc phải có chứng cứ, mẹ không thể nói oan cho người tốt được. Hơn nữa người này còn là con trai bảo bối của mẹ! Còn nữa, nếu như có thể, mẹ có thể nói nhỏ một chút không? Trái tim của con rất yếu ớt, đừng hù dọa con.”“Cứt chó!” Từ ngữ bất nhã từ môi mỏng của An Vịnh Tâm bật ra, cô chống nạnh từ trên cao nhìn xuống cái người có bộ dạng “Việc không liên quan đến mình, vắt giò ngồi xem”, cô tự nói với mình, nhất định phải tỉnh táo, phải tỉnh táo! Nhưng...“Trái tim của con rất tốt, tốt đến độ có thể làm si măng cốt thép! Chứng cứ? Mẹ không cần đến nó, mẹ nhìn vào mắt con là biết con nói thật hay nói giả, huống chi... Con cho rằng mẹ thật sự không có chứng cứ sao?”Cuối cùng đứa trẻ bất đắc dĩ buông quyển sách dầy cộm xuống, nó nhìn về phía An Vịnh Tâm mỉm cười và nói “Mẹ đã lớn tuổi rồi tức giận không tốt cho sức khỏe đâu, người trưởng thành nên giữ vững phong độ, hơn nữa, ba nói mẹ ở trước mặt con không được nói tục, mẹ quên rồi sao?”“Con!” An Vịnh Tâm bỗng chốc nắm chặt bàn tay, cô thật sự muốn đem thằng nhóc trước mắt từ trên lầu ném gì gọi là “Lớn tuổi”? Cô mới ba mươi tuổi! Hai từ “Lớn tuổi” cùng cô một chút quan hệ cũng không có, cô...Bây giờ không phải là lúc nghĩ tới vấn đề rối rắm hồi lâu sau, cô nheo mắt lại, hít thở sâu một hơi rồi nói “Thẩm Thiên Dục, cho mẹ một lý do, mẹ liền bỏ qua cho con.”Đứa bé cũng chính là Thẩm Thiên Dục, từ dưới đất đứng lên, duỗi lưng một cái “Nào có lý do gì? Muốn làm thì làm thôi.”“Quả nhiên là con!” Chất vấn lâu như thế, cái thằng nhóc này cũng không nói ra đáp án, hiện tại lại thẳng thắn một cách không cần thiết, làm trò quỷ gì đây? An Vịnh Tâm ôm bả vai Thẩm Thiên Dục lén lút nhỏ giọng hỏi “Muốn làm trò quỷ gì thì làm đi, cho tới bây giờ con sẽ không làm chuyện không có lợi ích! Trò đùa dai này sẽ lãng phí quá nhiều thời gian của con, con luôn ghét như vậy mà. Nói, có âm mưu gì?”Thẩm Thiên Dục nhíu mày liếc xéo An Vịnh Tâm “Mẹ, nam nữ thụ thụ bất thân, mẹ có thể buông con ra không?”Hắn lại dám nói nam nữ thụ thụ bất thân với cô sao. Người nữ là mẹ của hắn nha! Lại nói, hắn là một đứa trẻ tám tuổi hiểu cái gì là chuyện nam nữ chứ!“Nói mau, nếu không con đừng mơ tưởng có thể gặp lại Minh Ít Liêm!” An Vịnh Tâm dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, có thể huấn luyện đứa con trai nhỏ của cô đem kho tư liệu nhà người ta ra giải trí, trừ chồng của Hoắc Vân Khê ra thì còn ai nữa. Người đó được giới hacker xưng là “Tôn Vương”. Chính là gã đàn ông tên Minh Ít Liêm ngoài đời thực, tuyệt đối không có người thứ hai!Nghiệt duyên, nghiệt duyên! Cô không nên cho con trai mình cùng đám người thông minh đến cực kỳ quái dị kia qua lại với nhau!“A, mẹ, mẹ không biết trên thế giới này có cái gọi là máy vi tính với điện thoại sao?” Thẩm Thiên Dục rất khờ dại đáp lại.“Con...”Lời nói của An Vịnh Tâm còn chưa bật ra, Thẩm Thiên Dục nghiêng mắt nhìn thấy cái gì đó ở ngoài cửa, vẻ mặt đột nhiên thay đổi 180 độ, gương mặt tuấn tú xinh đẹp tràn đầy áy náy nói “Mẹ, con sau này sẽ không dám nữa, mẹ đừng đánh con có được không?”An Vịnh Tâm kinh ngạc cúi đầu nhìn con trai mình.“Mẹ?” Làm gì dùng từ này gọi cô, hơn nữa, cô nói đánh hắn bao giờ chứ?“Mẹ! Một tiếng kêu gấp gáp vang lên, một bóng dáng mảnh khảnh vọt vào phòng. Đứa bé trong ngực An Vịnh Tâm đột nhiên biến mất. Hắn chạy đến phía sau bóng dáng mảnh khảnh kia nhanh tới mức cô còn không kịp phản ứng.“A, Vi Vi, con đã về rồi sao?”“Mẹ, mẹ đừng đánh Thiên Dục có được không? Hắn phạm sai lầm sẽ sửa, thật đó!” Người vọt vào phòng chính là khắc tinh mà Thẩm Tư Kiều đã nói con gái của bọn họ Thẩm Thiên Vi. An Vịnh Tâm nhìn đứa con gái xinh đẹp như búp bê, khuôn mặt nhỏ nhắn phía trên tràn đầy sự thiên vị...Sai lầm rồi, sai lầm rồi, không phải khắc tinh, hoàn toàn là cứu tinh!Từ nhỏ đến lớn, bất luận là thằng nhóc đó phạm vào lỗi gì, chỉ cần có Vi Vi ở đây, toàn bộ cũng sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Hơn nữa cái thằng nhóc này rất nhanh chóng hiểu được đạo lí đó, hắn liền biết lợi dụng “chị gái” mình... Nói tóm lại, cô hiện tại là không có biện pháp động vào thằng nhãi này.
Đánh giá từ 20 lượt Bạn đang đọc truyện Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh của tác giả Đường Nhã trên website đọc truyện online.“Thiên Dục, chị là chị gái của em!”“Nhưng mà không có quan hệ máu mủ.”“Chị lớn hơn em 4 tuổi.”“Anh biết chứ, nhưng nhìn em thì lại giống như nhỏ hơn anh 4 tuổi!”“Chị... Là con gái của tội phạm giết người.”“Vậy sao? An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều biến thành tội phạm giết người hồi nào vậy?”“Thẩm Thiên Dục!”“Thẩm Thiên Vi... Em trốn không thoát lòng bàn tay của anh, em chỉ có thể là của anh, em tốt nhất là nên sớm nhận ra vấn đề này đi”.Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt đen nóng rực cùng những lời lẽ thâm thúy kia đã khiến lòng cô rung động. Cô biết, đời này, trừ hắn ra, lòng cô không thể chấp nhận bất cứ kẻ mà có thể thế nào đây? Thực tế chính là thực tế, nó sẽ không vì suy nghĩ của cô mà thay đổi một tí một ti cảnh cáo mình vô số lần nên ngừng chiều chuộng hắn, cũng cảnh báo chính mình ngàn vạn lần đừng vì sự cưng chiều của hắn mà lọt lưới tình, đừng lún sâu thêm nữa vì sự quyến rũ của hắn... Nhưng kết quả thì sao? Cô lại đi từng bước một xuống vực sâu, vạn kiếp bất phục, lại làm khơi dậy sự mong đợi của người, có kiếp sau hay không?Nếu như có, cô có thể hy vọng một chút được không? Dùng tất cả hạnh phúc kiếp này để đổi lấy sự cưng chiều độc nhất của hắn ở kiếp sau.
Thẩm Thiên Vi cười rất thỏa mãn, cô muốn mãi mãi ở trong giấc mơ này không bao giờ tỉnh lại. Thẩm Thiên Dục bật cười, một giây kế tiếp, hắn dùng ga giường trắng noãn bao lấy thân thể trơn bóng. Hắn ngồi dậy ôm cô đi tới sofa nhỏ gần cửa sổ ngồi xuống, “Xoạt” một tiếng, hắn mở ra một nửa rèm cửa sổ, ánh nắng sáng sớm trong nháy mắt tràn vào bên trong phòng, chói mắt đến nỗi khiến Thẩm Thiên Vi nhắm mắt đột nhiên thanh tỉnh, toàn thân cũng theo đó mà cứng ngắc lại. Cô không thể tưởng tượng nổi ngẩng lên đầu, nhìn gương mặt tuấn tú, thật lâu sau đó cũng chỉ có thể không ngừng há hốc Thiên Dục hôn vào giữa trán cô “Đây không phải là mơ, Vi Vi.”Tế bào toàn thân Thẩm Thiên Vi nhảy dựng lên! Cô muốn thét lên nhưng cổ họng lại cứng ngắc. Cô chỉ có thể nhìn hắn, hít thở thật sâu...Cuối cùng, cô khàn khàn hỏi “Không phải là mơ? Là thật?”“Ừ.”Chỉ là một câu trả lời đơn giản lại làm toàn thân cô run rẩy. Thẩm Thiên Vi không dám tin, lấy tay che lại đôi môi đang khẽ phải là giấc mơ? Trời ơi, đây không phải là giấc mơ! Như vậy, tối hôm qua cô nằm mơ tất cả đều là sự thật. Hắn cùng cô ân ái phóng đãng như vậy cũng là thật! Nhưng tại sao, tại sao hắn lại làm thế? Hắn không phải...“Anh không có mất trí nhớ, Vi Vi.” Thẩm Thiên Dục thấy cô hình như rất kinh sợ, hắn ôm lấy cô muốn giảm bớt sự sợ hãi trong lòng cô, hắn nhìn Thẩm Thiên Vi, “Cái gì anh cũng nhớ cả! Sự thương yêu, cố chấp, dịu dàng, ngu ngốc của em... Từng thứ đều tồn tại trong đầu anh không thể nào xóa nhòa đi được, những thứ ấy chưa từng phai đi... Anh không quên em, trước đây là anh lừa gạt em.”“Anh không có quên em, anh là gạt em sao?” Cô kinh hoảng ngẩng đầu, không ý thức được lặp lại lời nói của gian trôi qua thật lâu, giống như là qua một thế kỷ vậy, Thẩm Thiên Vi cuối cùng cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, cô đem tất cả lời nói xâu chuỗi liên kết lại với nhau... Đáy lòng cô đột nhiên rung động, cô dùng hết sức đẩy hắn ra, tránh thoát khỏi ngực hắn, ngã ngồi trên mặt đất, sau đó níu chặt lấy ga giường trên người, chỉ vào hắn... Bao nhiêu lời muốn nói nhưng chỉ trong nháy mắt đều hóa thành tiếng khóc “Oa”.Nếu như không có ai ngăn cản cô sẽ ngất xỉu mất! Thẩm Thiên Vi khàn giọng cực lực khóc lên giống như là muốn đem toàn bộ nỗi uất ức, đau xót trong lòng trong bảy năm tuôn trào ra ngoài.“Anh lừa em? Khốn kiếp! Tại sao đến bây giờ anh mới nói cho em biết! Anh hại em tuyệt vọng bảy năm trời, sống không bằng chết! Mỗi khi nhớ tới anh nhìn em bằng ánh mắt xa lạ, dịu dàng gọi em là “Chị hai” em liền cảm thấy sống không còn ý nghĩa gì nữa! Bảy năm, anh lừa em bảy năm... Anh cứ như vậy nhẫn tâm rời xa em ở nước ngoài bảy năm!”Thẩm Thiên Dục vẫn không nhúc nhích, chỉ là đau lòng nhìn Thẩm Thiên Vi điên cuồng đấm xuống mặt đất, quả đấm nện xuống đất giống như không đem lại cho cô bất kỳ đau đớn nào, nước mắt trên mặt cô cứ chảy ra không ngừng...“Thẩm Thiên Dục, anh thật là khốn kiếp! Anh lại dám gạt em, anh căn bản không có mất trí nhớ! Đáng ghét! Thẩm Thiên Dục, em hận anh, em hận anh, em hận anh! A...”“Em có thể hận anh, nhưng không thể tổn thương chính mình.” Mặc cho cô phát tiết đủ rồi, hắn mới hết sức dịu dàng tiến lên ôm lấy thân thể mảnh khảnh, cằm chống đỡ trên đỉnh đầu cô, nhắm hai mắt lại, “Nếu như hận anh, có thể làm em khá hơn một chút, vậy thì cứ hận anh đi.”Hận? Nếu như thật sự hận hắn, cô cũng sẽ không đau khổ như thế này!Thẩm Thiên Vi xoay người lại, cô dùng hết sức lực của mình ôm thật chặt lấy hông của hắn, cô khóc thút thít nói “Tại sao anh có thể đối với em như vậy, tại sao? Thiên Dục... Em yêu anh, tình yêu em dành cho anh còn nhiều hơn anh dành cho em!”“Anh biết.” Hắn thở dài một hơi, nghe được lời này của cô cuối cùng hắn cũng an tâm, giọng nói chậm rãi cất lên lại có ma lực trấn an lòng cô “Em cho rằng lừa gạt em, anh không khổ sở sao? Anh cũng đau khổ suốt bảy năm trời? Em quên rồi sao? Là em không quan tâm anh, kháng cự anh, cự tuyệt anh, tình nguyện chạy vào đường lớn để mình lâm vào nguy hiểm cũng muốn né tránh anh! Em nói cho anh biết, trừ buông tay, anh còn có biện pháp gì nữa? Anh không muốn bức chết người mình yêu, em hiểu không?”“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Thẩm Thiên Vi khóc lên, “Khi đó, là em ngu ngốc, là lỗi lầm của em, là em không nghĩ ra! Đều là sai lầm của em, ô ô...” Cô đã sớm biết, bất luận như thế nào cô cũng không muốn mất đi hắn.“Không phải lỗi của em, là sai lầm của anh.” Thẩm Thiên Dục đau lòng lau đi nước mắt của cô, “Nếu như không phải là anh ép em quá, không nghĩ đến tâm tình của em, em cũng sẽ không kháng cự như thế! Anh vẫn cho là, chỉ cần em yêu anh, vậy thì sẽ không có vấn đề gì, thì ra đó chỉ là sự ít kỉ của anh! Vi Vi, hãy để anh yêu thương em nhiều hơn trước kia... Đồng ý với anh, cũng đừng khóc nữa, được không?”Nhưng cô chính là không nhịn được!Nhưng ít ra, cô biết, nước mắt bây giờ không phải là khổ sở, tuyệt vọng, mà là hạnh phúc!Hắn không có quên cô, hắn không có... Ông trời, đây là điều tuyệt vời nhất mà cô có được trong đời này.“Không phải vậy.” Thẩm Thiên Vi muốn kiềm nén tâm trạng của bản thân nhưng vẫn khóc sụt sùi, cô nằm trong ngực Thẩm Thiên Dục, si ngốc nói “Từ nhỏ, em liền nhận ra là mình rất yêu thương anh, mặc kệ anh gây nên lỗi lầm gì em vẫn luôn cưng chiều, bảo vệ anh! Khi đó em quả thật là một chị gái ít kỷ, ba mẹ yêu thương em nhưng em chỉ cần anh là đã thấy rất hạnh phúc! Sau đó, cảm giác của em đối với anh thay đổi, em cũng không dám thừa nhận rồi còn lừa gạt trái tim của mình, sợ hãi bị anh phát hiện... Sợ nếu như anh phát hiện em không phải là chị gái của anh, thì ngay cả phần tình cảm ít kỷ này em cũng không có được! Nhưng kết quả vẫn là không giấu được, bởi vì anh nói cho em biết, anh cũng là yêu em... Nhưng em rất sợ, sợ phần tình cảm này sẽ thay đổi, sợ mình sẽ bị tổn thương! Em thật ghê tởm, thật yếu đuối, có phải không? Nhưng anh vẫn một mực cưng chiều em, yêu em, bảo vệ em...Lá gan của em rất nhỏ nên cứ mặc cho anh tùy ý hành động, thật ra anh cái gì cũng biết...”“Không nên nói nữa.” Hắn ôm chặt cô, muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô.“Không, em muốn nói!” Nước mắt của cô im lặng ướt đẫm lồng ngực trần trụi của hắn, cô nhất định phải thừa dịp này đem toàn bộ những lời muốn nói nói ra “Anh yêu em rất cuồng nhiệt còn em thì vẫn cứ u mê, không muốn ra ngoài ánh sáng! Anh vô số lần nói em không nên suy nghĩ bậy bạ, chỉ cần yêu anh là đủ nhưng mà em lại cố chấp. Em chính là ngu ngốc không chịu hiểu cho nên hại anh bị thương... Nếu như em sớm nghĩ thông suốt, chúng ta sẽ không hành hạ nhau lâu thế này, thậm chí là chia cách bảy năm! Đây tất cả đều là em tự chuốc lấy, phải dùng bảy năm mới có thể hiểu đạo lý đơn giản này! Ô ô... Thiên Dục, em không sợ, cũng không trốn tránh nữa. Coi như toàn thế giới đều nói việc này là không đúng, em cũng muốn yêu anh, ở cạnh anh!”Thật vất vả mới biết được thì ra hắn không có mất trí nhớ, vẫn yêu cô như xưa! Cô làm sao có thể trốn tránh hắn nữa chứ.“Vi Vi, nói lại lần nữa...” Thẩm Thiên Dục vô địch thiên hạ cũng vì khẩn trương mà run rẩy.“Em không sợ, không bao giờ trốn tránh nữa... Em muốn yêu anh!” Cô khóc thút thít la to, ngẩng đầu lên, đưa tay kéo hắn xuống, chủ động đem môi đỏ mọng dán lên môi tốt, tất cả đều không phải là mơ, ông trời đã đem Thiên Dục của cô trở lại!Cho nên cô phải kiên cường, quyết không lùi như mất đi hắn một lần nữa, cô nhất định không có dũng khí đối mặt với cuộc sống ngón tay đan vào nhau, Thẩm Thiên Vi và Thẩm Thiên Dục cứ đứng tựa vào nhau như thế nhìn ra thế giới bên mặt trời ấm áp chiếu vào vườn hoa tường vi, ở nơi đó có một đôi nam nữ đang quấn quýt lấy Thiên Vi nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nụ cười từ bên môi tràn Dục của cô, người đàn ông cô yêu không nhớ rõ đã bao lâu rồi cô không thể cười thoải mái như vậy? Một nụ cười thật lòng, không miễn cưỡng, không khổ sở, phát ra từ trong đáy lòng, cô cảm thấy rất hạnh qua mấy ngày nay, cô cảm thấy mình như đang nằm mơ... Không, không phải nằm mơ, Thiên Dục không thích nghe cô nói như thế! Bởi vì tất cả đều là sự thật, hắn đã trở lại, hắn là của một mình thích cuộc sống bây có công việc của cô, hắn cũng có việc cần làm, cô cũng không hỏi tới, chỉ cần sau khi tan làm có thể nhìn thấy hắn ở nhà là tốt lớn hơn hắn, vậy thì như thế nào? Cô chỉ muốn làm một người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh hắn, mỗi ngày cùng hắn ăn cơm, xem ti vi, nói chuyện, nằm trong lồng ngực của hắn, mỗi đêm cùng hắn làm những chuyện khiến mặt hồng tim đập rộn có lúc hắn giống như khi còn bé, thích làm nũng với cô. Khi nhìn cô không biết làm sao thì hắn cười rộ lên thật vui lúc hắn lại giống như một người đàn ông bá đạo, nói một là một, chỉ cần chuyện hắn đã quyết định thì không cho phép cô hoài lúc, hắn mê hoặc cô, dụ dỗ cô làm hết mọi chuyện phóng đãng trên bất luận là như thế nào, chỉ cần là Thẩm Thiên Dục cô đều cảm thấy hạnh phúc! Có phải là cô quá điên cuồng hay không? Không, cô cảm thấy như vậy rất tốt! Bởi vì cô muốn đem những gì đã bỏ lỡ đền bù lại, đem tình cảm mà mình thiếu nợ trả lại cho là, có một số việc nhất định phải đối mặt! Cho nên cô nói với hắn, bọn họ phải về nhà gặp ba đó hắn có chút kinh ngạc, nhưng lại rất vui vẻ đồng ý... Cô biết, đây là điều hắn muốn, hắn muốn cô chủ động.“Làm gì nhìn anh như thế? Chẳng lẽ anh càng ngày càng đẹp trai sao?” Thẩm Thiên Dục khẽ cười, cúi người hôn trộm môi cô một cái.“Trong lòng em, bất kỳ lúc nào anh vĩnh viễn là người đẹp trai nhất!” Môi đỏ mọng khẽ nhếch, cô rộng rãi nhíu mày thừa nhận. Nguyệt câu này ta thấy quen quen sao ấy“Thật không biết mắc cỡ.” Tròng mắt đen của hắn mang theo sự dịu dàng, nụ cười mãn nguyện tràn ra.“Đi thôi, đi vào nào...” Thẩm Thiên Vi cầm tay hắn, hít sâu một hơi, đi vào cửa phía sau hàng rào màu lúc này, mặc kệ kết quả là gì, cô đều sẽ dũng cảm đối mặt!Nhưng tình huống có chút ngoài dự đoán của cô ——An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều nhìn bọn họ nắm tay nhau đi vào phòng khách lại không có thái độ gì, sắc mặt vẫn bình thường, ngược lại làm cho Thẩm Thiên Vi càng lo lắng, chẳng lẽ ba, mẹ không nhìn thấy cái gì sao?An Vịnh Tâm vui vẻ bưng một dĩa trái cây vào phòng khách, cười híp mắt nói “Vi Vi, ăn trái cây đi... Con phải thường xuyên về nhà nha, mẹ và ba đều rất nhớ con! Nếu như công việc làm con mệt mỏi như vậy thì không cần làm nữa, ba mẹ cũng không phải là không nuôi nổi con.”“Mẹ...” Thẩm Thiên Vi chớp chớp mắt to, muốn nói cái gì đó lại bị sự nhiệt tình của bà làm cứng họng... Một lúc sau, cô chỉ nói “Dạ, sau này con sẽ thường xuyên về nhà.” Thẩm Thiên Vi đưa mắt nhìn về phía Thẩm Thiên Dục, phát ra tần số cần giúp đỡ vô cùng rõ ràng, mà người này lại như không nhìn thấy, hoàn toàn không thấy sự sốt ruột của cô, chỉ chuyên tâm ăn trái được, cô không thể cứ lùi bước như vậy!Thế là cô đổi mục tiêu, “Ba, cái đó...”“Vi Vi à.” Không nghĩ tới lại nhận được sự trách móc của Thẩm Tư Kiều, ông đẩy đẩy gọng kính vàng trên mặt, nụ cười dịu dàng “Đã làm giáo viên nhà trẻ nhiều năm như vậy, sự thú vị chắc cũng không còn nữa phải không? Ba biết, cho tới bây giờ, con vẫn muốn làm một luật sư... Con có hứng thú với việc đến giúp ba một tay hay không? Bỏ công việc ở nhà trẻ đi.”“Dạ?” Thẩm Thiên Vi im lặng, cô không biết tại sao lại chuyển sang đề tài này, cô cắn cắn môi, “Con... Không có nghĩ qua.”“Vậy bắt đầu suy nghĩ đi, ba vẫn hi vọng con có thể làm công việc mà mình yêu thích, con hiểu không?”Nhìn ánh mắt ấm áp của Thẩm Tư Kiều, Thẩm Thiên Vi gật đầu, “Dạ.” Cô thích nhất mọi người trong nhà, quan tâm cô như thế, hiểu rõ cô, cô nhất định sẽ không để cho bọn họ thất vọng!Nhưng mà, hôm nay cô tới đây là có mục đích khác... Ánh mắt cô đáng thương trộm nhìn người đàn ông bên sao hắn không giúp một tay?... Thôi, cầu người không bằng cầu Thiên Vi hít sâu một hơi, mở miệng “Ba, mẹ, con có việc muốn nói với hai người!”Không biết có phải là do giọng điệu nghiêm túc quá mức của cô hay không, cả nhà bỗng dưng im lặng hẳn, toàn bộ nhìn chằm chằm cô, cô có chút không được tự nhiên, không biết phải tiếp tục mở miệng như thế An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều bày ra vẻ mặt tò mò “Con cứ nói đi, chúng ta đang nghe.”“Con...” Nội tâm rối rắm, giãy giụa, Thẩm Thiên Vi khép hờ mắt, hạ quyết tâm, mở miệng nói “Con quyết định muốn cùng Thiên Dục ở chung một chỗ, xin lỗi ba mẹ!”
Thói quen của anh vẫn vậy, mỗi đêm sẽ uống một chút rượu để cho dễ ngủ. Anh không thường hút thuốc, vì anh sợ Hoa Đán học theo… Nhưng mà con bé hút còn hơn cả anh? Chẳng biết tự bao giờ, Hoa Đán chỉ mới nhỏ bé được anh bồng bế trên tay nay đã lớn phổng phao trở thành một cô gái xinh đẹp rồi. Xinh đẹp đến mức, đã có lần anh cũng từng ngẩn ngơ và hỏi lòng rằng Bé con Hoa Đán nay đã xinh xắn như thế rồi sao? Có lẽ anh trước đây chỉ xem Hoa Đán như là con cháu, cùng lắm là em gái cách xa nhiều tuổi mà cưng chiều vô hạn, chưa lần nào anh nghĩ rằng, anh sẽ thật sự xem Hoa Đán như một người phụ nữ thực thụ, cho đến đêm trước trải qua một vài chuyện với Thúy Lan. Đỉnh điểm là đêm nay, chẳng biết là anh mất trí hay ma xui quỷ khiến như thế nào lại cảm giác ganh ghét khi Hoa Đán lúc chiều tối không chú ý đến anh mà tối đó lại có thể vui vẻ đút rượu cho thằng nhãi đó uống? Nó có hơn gì anh đâu chứ? Nó cũng chỉ là thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch. Không những thế, anh đẹp trai hơn nó, cao lớn khỏe khoắn hơn nó, chưa kể đến việc nó còn không biết, thậm chí là hiểu Hoa Đán hơn anh. Lý do gì mà Hoa Đán lại chọn những thằng ất ơ nào đó chứ??? Càng nghĩ đến lại càng thấy bực tức, Thành Dục nốc một ngụm rượu. Anh mơ hồ nhớ về những xúc cảm trên tay của mình, nhớ về cái ôm từ đằng sau của Hoa Đán vào tối nay. Anh còn cảm nhận được nơi đầy đặn dán vào sau lưng anh… Nhìn lại dưới đũng quần mình bất ngờ lại nhô cao lên, cực kỳ trướng đau. Mấy năm rồi, anh mới rạo rực khó kiềm chế như ngay lúc này. Mặt anh đỏ lên, chẳng biết vì rượu hay là vì điều gì mà chửi tục một câu“Mẹ nó! Đúng thật là không còn nhỏ nữa.”
TOP 3Hot DramasChinese MainlandRomanceDramaArrogant SuperiorUrbanSweet LoveFamilyDescription Mo Ningxi played by Mo Ningxi, who had experienced betrayal and forced to leave the country, returned in a splendid manner after six years, accompanied by her adorable child, as a renowned fashion designer. Her sole purpose was to uncover the truth behind her grandfather's death and reclaim everything that belonged to her. Unexpectedly, she crossed paths with Li Xicheng played by Hu Wenxuan. The bitchy sister and the wicked stepmother continuously plotted against her, but she was unexpectedly saved by him. From then on, she became the apple of his eye, and he was determined to marry her forcefully. However, she refused to become a stepmother. Fortunately, with the assistance of the three divine treasures, Long Feng San Bao, Mo Ningxi and Li Xicheng finally came together after six years. The conspiracy from six years ago and the truth behind her grandfather's death were also revealed.
chỉ cho em cưng chiều anh