Truyện Áp Trại Tiểu Vương Phi của tác giả Tứ Nguyệt xoay quanh cô nàng gặp nạn và được cứu bởi một tên sơn tặc. Không cảm tạ hắn mà nàng còn tặng hắn đôi bạt tai khiến hắn không thể bỏ qua và muốn bắt nàng về để “trả thù”.
Đánh giá: 8 /10 từ 8 lượt. Bạn đang đọc truyện Áp trại tiểu vương phi của tác giả Tứ Nguyệt trên website đọc truyện online. Hắn tại sao tiểu vương gia không muốn làm, lại cùng người ta đi làm sơn tặc?
Next Post: Ebook Áp Trại Tiểu Vương Phi – Tứ Nguyệt – Full. Bình luận Hủy. Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.
Nhân vật: Lôi Diệt Thiên x Giang Tiểu Mễ. Cứu mạng a! Sơn tặc cướp người —— A A. Sơn tặc này thật xấu xa, không chỉ cướp đi toàn bộ gia sản của nàng, còn bắt về nàng nhà! Đáng tiếc nàng vốn là muốn chạy trốn mẹ kế không tim không gan, ngược lại lại rơi vào
Giới thiệu. Convert: ngocquynh520. Thể loại: Cổ trang, HE. Độ dài: 10 chương. Nhân vật: Đức Chiêu x Mộng Tiểu Trúc. Hắn tại sao tiểu vương gia không muốn làm, lại cùng người ta đi làm sơn tặc? Bởi vì thầy tướng số cho vị hôn thê hắn biết, chân mệnh thiên tử của nàng
Trang ch? Áp trại tiểu vương phi Chương 2 Ngày này, như thường ngày, Đức Chiêu mình bái lạy ở Miếu Quan Âm nổi danh ngoài thành, bái lạy xong, ra phía sau. Phía sau này mặc dù có hùng vĩ như Ngũ Nhạc*, nhưng cũng có cảnh phong tình.
PTpJ65. Đánh giá từ 8 lượt Bạn đang đọc truyện Áp trại tiểu vương phi của tác giả Tứ Nguyệt trên website đọc truyện online. Hắn tại sao tiểu vương gia không muốn làm, lại cùng người ta đi làm sơn tặc? Đáp án nói ra có chút không tưởng tượng nổi – Bởi vì thầy tướng số cho vị hôn thê hắn biết, chân mệnh thiên tử của nàng không phải là Vương gia, mà là một sơn tặc. Nàng dĩ nhiên rất tin tưởng không hề nghi ngờ, chạy về phía sơn trại đi tìm “Chân ái” – Hừ hừ, tiểu nữ nhân này không phải là quá ngốc thì cũng là quá ngây thơ. Nàng hại hắn ngã thảm xuống một cái hố. Lại không biết tốt xấu quăng cho hắn hai cái bạt tai. Hắn làm sao có thể để nàng tẩu thoát, bỏ đi cơ hội “hành hạ” nàng? Chờ hắn thuận lợi ngồi lên bảo tọa “Sơn Đại vương”. Thân là nam nhân hắn nhất định phải lấy lại tôn nghiêm mặt mũi. Cũng để cho tiểu hôn thê mê tín này biết mùi một chút. . . . . .
======= Nếu bạn muốn tiếp tục truy cập nội dung truyện, mời CLICK ĐỌC tại ========Convert loại Cổ trang, dài 10 cafe_chaudNhân vật Đức Chiêu x Mộng Tiểu tại sao tiểu vương gia không muốn làm, lại cùng người ta đi làm sơn tặc?Đáp án nói ra có chút không tưởng tượng nổi —Bởi vì thầy tướng số cho vị hôn thê hắn biết, chân mệnh thiên tử của nàng không phải là Vương gia, mà là một sơn dĩ nhiên rất tin tưởng không hề nghi ngờ, chạy về phía sơn trại đi tìm “Chân ái” —Hừ hừ, tiểu nữ nhân này không phải là quá ngốc thì cũng là quá ngây hại hắn ngã thảm xuống một cái không biết tốt xấu quăng cho hắn hai cái bạt làm sao có thể để nàng tẩu thoát, bỏ đi cơ hội “hành hạ” nàng?Chờ hắn thuận lợi ngồi lên bảo tọa “Sơn Đại vương”.Thân là nam nhân hắn nhất định phải lấy lại tôn nghiêm mặt để cho tiểu hôn thê mê tín này biết mùi một chút......
Chương 1 “Sàng tiền Minh Nguyệt quang.”“Ừ.”“Nghi thị địa thượng sương.”“Không sai.”“Cử đầu. . . . . . Cử đầu vọng. . . . . .Vọng. . . . . .” Nguyên bản tiếng ngâm thơ trong trẻo đến câu thứ ba câu thì xuất hiện nguy hiểm, làm phu tử ở một bên không khỏi đổ mồ hôi lạnh.“Vọng. . . . . . Vọng. . . . . .”Thảm rồi, vọng cái gì?Tiểu nữ hài bộ dáng hết sức khả ái giương đôi mắt to đẹp nhìn người xung thấy phu tử đang cố gắng hít thở, cây quạt trong tay liều mạng phe phấy, tiểu nha hoàn cũng gấp giống như kiến bò trên chảo nóng, vội vàng muốn giúp tiểu thư nhà mình, nhưng có lòng mà không đủ nhân có hai, một là các nàng thân là nha hoàn, nào có phúc khí đọc sách? Cái nguyên nhân còn lại là Mộng Đại lão gia đang mở to mắt, hung tợn trừng mắt nhìn, người nào có gan hổ tới trợ giúp tiểu thư?“Vọng. . . . . . Vọng. . . . . .”“Vọng Minh Nguyệt, đúng không?” Mộng lão gia mỉm cười thay ái nữ giải vây.“Đúng! Đúng! Thật là kỳ quái, cử đầu nhất định phải là vọng Minh Nguyệt, không thể vọng người khác sao? Thật là ──”“Thật là quá tệ.”“Đúng! Thật là quá tệ. Cha. . . . . .”“Ta nói con, Mộng Tiểu Trúc!” Mộng lão gia rống giận, dùng sức vỗ mặt bàn, hại tất cả mọi người tại đều dọa cho sợ đến đầu cúi gằm nhi trước mắt này dáng dấp thật xinh đẹp, khả ái yêu kiều, mà hắn cực nhọc đem nàng nuôi lớn. Không nghĩ tới nàng trừ một tay nấu thức ăn ngon ở ngoài, cái gì cũng không sách không công không thuật không bán cũng không được. . . . . .“Tiểu Trúc, cũng ba ngày rồi, ta thấy nha hoàn cả Mộng Trúc Lâu cũng đã đọc thuộc lòng bài thơ này rồi, mà con còn không . . . . . . Con nói xem, con có phải là cố ý hay không ?”“Con không phải. . . . . .” Mộng Tiểu Trúc ngước mắt nhìn nóc phòng, hàm răng trắng nhỏ nhẹ nhàng cắn môi dưới, một bộ không thể làm gì, bộ dạng đáng lão gia làm sao lại không biết tư chất của nữ nhi bảo bối? Đáng tiếc Tiểu Trúc của hắn không thể liệu trước là đọc sách. . . . . .“Cha, con không nghe nữa! Trước kia người không quản con muốn hay không muốn, có thể hay không thể học những thứ ư ư a a kia…, thế nào giờ già rồi liền thúc bách người nhà?”Mộng Tiểu Trúc chu cái miệng nhỏ, như một tiểu cô nương bị ăn hiếp, nước mắt cũng sắp chảy biết cách đối phó cha mình, nước mắt vẫn là vũ khí hữu hiệu bất quá nàng cũng không biết, lần này cho dù nàng khóc đến chết cũng vô ích ──“Con cho là ta thích ép con sao? Nếu như con gả ột nhà bình thường, ta nhiều lắm là nhiều chuẩn bị một chút đồ cưới, tin tưởng con vẫn có thể có được cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn; nhưng con phải gả cho Tiểu vương gia !”“Tiểu vương gia rất giỏi sao? Trong thành này thì rất nhiều Tiểu vương gia. . . . . .”“Tiểu vương gia Thạc vương phủ, người nào dám động vào?” Mộng lão gia liếc nữ nhi một Tiểu Trúc rùng mình một cái, ánh mắt trợn thật lớn. Mặc dù nàng bình thường rất ít xuất môn, nhưng nàng cũng nghe không ít chuyện của Tiểu vương gia Thạc vương nói tỷ tỷ hắn là quý phi hoàng thượng sủng ái nhất, phụ thân Thạc thân vương ở trong triều lại càng quyền cao chức trọng, thâm thụ tôn kính. Tiểu vương gia bản thân lại tuấn tú lịch sự, tư chất thông minh, văn võ song toàn, hoàng thượng vô cùng coi trong kinh thành đều có hi vọng có thể đem con gái của mình gả cho hắn, trở thành hoàng thân quốc thích, có quyền có quý.“Đây là người người cầu còn không được, một hôn sự tốt.” Mộng lão gia bình luận nói.“Nhưng con không cảm thấy có cái gì cầu cũng không được.” Mộng Tiểu Trúc rất xem thường.“Còn mạnh miệng? !” Mộng lão gia gầm lên giận Tiểu Trúc dọa sợ vội vàng câm trong lòng nàng vẫn không thuận. . . . . . Nàng mới không muốn gả đi, nàng muốn đi theo phụ thân cả đời!“Ta cũng không biết hắn làm sao lại chỉ định muốn con là vương phi hắn, bất quá hắn có phái người đưa một thứ cho con, nói con nhìn sẽ biết.”“Thứ gì?” Nàng lập tức đứng lên, muốn chạy ra bên ngoài.“Đứng lại! Con học thuộc thơ thì mới được đi.” Mộng lão gia kêu nữ nhi Tiểu Trúc chỉ có thể than thở, “Cha, xuất giá thì xuất giá, tại sao phải học những thú không cần thiết này?”“Ta đây là muốn tốt cho con. . . . . . Thân là Tiểu Vương phi, tại sao lại có thể trong bụng không có chút học vấn nào? Như vậy làm sao giữ được tâm trượng phu?”“Nhưng con có thể dùng thức ăn giữ dạ dày hắn! Vương đại nương bên cạnh nói tài nấu nướng của con có thể bắt được mười dạ dày nam nhân đấy!”“Con muốn làm vương phi hay làm nữ đầu bếp?” Mộng lão gia lại điên cuồng hét lên một tiếng.“Con. . . . . .”“Tóm lại con ngoan ngoãn học thuộc hết mới được đi ra ngoài!”“Dạ . . . . .”Mộng Tiểu Trúc nặng nề thở dài, trong lòng thật không rõ, rốt cuộc nàng là phải lấy chồng hay là vào kinh đi thi?Thật thê thảm! Ngày mai nàng nhất định phải đi miếu Quan Âm bái lạy, đổi vận. . . . . .“Tiểu thư, mệnh phu quân đã định của cô không phải là Vương gia, mà là sơn tặc.”Sơn tặc? !Mộng Tiểu Trúc giờ phút này rõ ràng thấy dưới mặt trời, trên đường người đến người đi, nhưng đầu của nàng trống rỗng, chỉ cảm thấy toàn thân rét run, trời đất dường như chỉ còn mình nàng. . . . . .“Tiểu thư? Tiểu thư?”Thầy tướng số gọi nàng mấy tiếng, biết nàng nhất định là không thể tiếp nhận sự đả kích này.“Ngươi nói là thật sao? Vậy tiên sinh có biết là sơn trại nào?”“Ta thấy là thấy là. . . . . . A! Là ở phía Đông.”“Phía Đông?”“Phải . . . . . A! Phía Đông chỉ có một sơn trại, ta nghĩ phu quân tương lai của cô chính là ở sơn trại đó.”“Phải không?” Mộng Tiểu Trúc vội vàng hỏi, “Ngươi mau nói cho ta biết, sơn trại đó tên là gì?”“Cuồng Phong trại.”Buổi tối hôm đó, Mộng Tiểu Trúc ở trong phòng chạy tới chạy lui, còn lớn tiếng sai bảo nha hoàn Hương Nhi, tay chân luống cuống.“Hương Nhi, nhanh một chút, không thể để cho cha ta phát hiện.” Mộng Tiểu Trúc đang cố gắng đem tất cả y phục xinh đẹp của mình mang đi.“Tiểu thư, tại sao chúng ta phải đến hang thổ phỉ đó? Nơi đó tất cả đều là kẻ giết người không chớp mắt!” Hương Nhi hù dọa. Người bình thường tránh không kịp, vậy mà tiểu thư lại muốn đến hang thổ phỉ đó? !Cái này rõ ràng là đem hai con cừu nhỏ đưa đến cửa nhà một đám dã lang. . . . . .“Hương Nhi, ta phải đi, ta gả vào phủ Vương gia, mỗi ngày đều ngắm trăng, vậy không bằng đi tìm chân mệnh thiên tử của ta.”“Nhưng, số mệnh tiên sinh kia nói chính xác sao?” Hương Nhi không khỏi hoài Tiểu Trúc dừng động tác, nhìn chằm chằm nàng, từng chữ từng câu nói “Hãy bớt sàm ngôn đi, chúng ta đi nhanh đi!”“Nhưng tiểu thư. . . . . .”Mộng Tiểu Trúc đem bao y phục lớn để vào tay Hương Nhi, không nói một lời đi ra cửa lớn, Hương Nhi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ than thở, vội vàng đuổi theo.“Tiểu thư, chờ em với!”Thế là hai chủ tớ lần đầu triển khai cuộc hành trình trốn nhà. . . . . .Cuồng Phong trại có vị khách không mời mà đến.“Đại đương gia, không xong!”A Tam vội vội vàng vàng chạy vào cửa, nhìn thấy một đôi vợ chồng đang thân mật ôm nhau ──“A, thật xin lỗi.” Tiểu Mễ đỏ mặt, vội vàng lui ra từ cánh cửa Diệt Thiên mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm A Tam không biết điều, “Sao ngươi càng ngày càng không có lễ phép?” Chậc, hắn đang muốn cùng thê tử ân ái một chút. . . . . .“Thật xin lỗi, Đại đương gia, tiểu nhân không biết ngài đang cùng phu nhân. . . . . . Ách, phát triển tình cảm. Nếu như không phải là chuyện nghiêm trọng, tiểu nhân thật không muốn mạo hiểm tánh mạng ──”“Bớt sàm ngôn đi.” Giọng của Lôi Diệt Thiên đủ làm cho người ta lạnh từ lòng bàn chân lên cả người.“Dạ!” A Tam vội vàng thông báo sự tình ──“Tiểu vương gia hắn. . . . . . Hắn lại tới!”Một người thân ảnh cao lớn anh tuấn đứng nghiêm trong đại sảnh Cuồng Phong trại, chỉ thấy hắn một thân ăn mặc sang trọng, bên cạnh còn mang theo một tiểu thư này hắn đang nhìn bày trí trong đại sảnh, tầm mắt dừng ở trên bức tranh sơn thủy phía sau đại sảnh, bức tranh hiện ra một khí thế hấp dẫn.“Thật là hảo họa!”“Dĩ nhiên. Bất quá ta tuyệt đối sẽ không bỏ những thứ yêu thích.”Đức Chiêu xoay người, khóe miệng câu dẫn ra nụ cười, nói thẳng với Lôi Diệt Thiên không hề giấu trong lòng.“Đại ca, đã lâu không gặp. Ta lại tới.”“Đức Chiêu, nơi này không phải là nơi ngươi nên tới.” Lôi Diệt Thiên ngồi ở chủ vị đại sảnh, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường ngày, bất quá trong đôi mắt ngăm đen không che giấu được sự bất lực đối với người tới.“Đại ca. . . . . .”“Đừng gọi ta đại ca, ta gánh không nổi.”“Ta vẫn muốn cùng ba huynh đệ các ngươi kết làm kim lan. . . . . . Ta không hiểu, ba huynh đệ các ngươi cũng không phải là cùng phụ cùng mẫu, tại sao ta lại không được?”“Đức Chiêu, ngươi là Tiểu vương gia cao quý, tại sao có thể cùng sơn tặc xưng huynh gọi đệ?” Lôi Diệt Thiên rất là nhức đầu.“Không được sao? Vậy ta liền mang binh tới tiêu diệt Cuồng Phong trại các ngươi!”Lời Đức Chiêu vừa thốt ra, ngay sau đó cảm nhận được không khí biến chuyển, trong lòng biết lời mình vừa nói ra có tác dụng vô cùng dám không nghe lời của Tiểu vương gia hắn? Đức Chiêu trong lòng vẫn còn dương dương đắc Diệt Thiên ngồi ở trên ghế, lần đầu ── không, phải nói mỗi lần cái kẹo mạch nha này xuất hiện, hắn sẽ có kích thích muốn giết người.“Ngươi không làm một Tiểu vương gia tốt ──”“Hết cách, vị hôn thê của ta đang chạy trốn, chuẩn bị tới nơi này của ngươi.”“Tới chỗ của ta làm cái gì?”“Gả cho sơn tặc.”Không khí hiện trường lần nữa trở nên đông cứng, trừ bên ngoài truyền đến mấy tiếng gáy thì một mảnh im ắng.“Vậy liên quan gì đến Cuồng Phong trại?” Hắn cũng đi tìm vị hôn thê bảo bối của hắn để hỏi cho rõ ràng mới đúng !“Đương nhiên là có liên quan. Ta muốn ở nơi này một thời gian, làm Sơn đại vương.”Lôi Diệt Thiên đầu đau hơn. Hắn biết có người sẽ cướp ngôi hoàng đế, nhưng là. . . . . . Sơn đại vương?“Ngươi làm Sơn đại vương, vậy ta làmcái gì? Tiểu vương gia sao?” Lôi Diệt Thiên tức giận hỏi.“Đúng, cho ngươi làm Tiểu vương gia, ta làm Đại vương.”“Chuyện này quá hoang đường!”“Vậy ta liền diệt Cuồng Phong trại!”“Ngươi ──”Thời điểm hai người đang giằng co, một thanh âm trong trẻo vang lên phía sau hai người.“Không thành vấn đề.”Hai người nam nhân này đồng thời đưa ánh mắt chuyển sang cô gái nhỏ phía sau, chỉ thấy nàng ôm cái bụng bự, nhưng vẫn không giảm nét khả ái thanh lệ.“Tiểu Mễ, nàng không nghỉ ngơi, tới đây làm gì?” Lôi Diệt Thiên vừa thấy ái thê, liền ôn nhu tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả được.“Đại tẩu, nàng khỏe.” Đức Chiêu lễ độ chào hỏi. Hắn cho là, nữ tử có thể giữ được tâm Đại đương gia Cuồng Phong trại, tuyệt đối là đáng tôn kính.“Ngươi khỏe.” Tiểu Mễ biết Tiểu vương gia Đức Chiêu trước mắt này. Nhiều năm trước kia trượng phu đã từng cướp bóc Tiểu vương gia, không nghĩ tới hắn chẳng những không giống hài tử vừa khóc vừa náo loạn, ngược lại còn một bộ rất mới lạ, bộ dạng an nhàn, vì vậy mọi người cũng mặc hắn làm Sơn đại vương ở Cuồng Phong trại mấy ngày. . . . . . Không ngờ rằng ngay từ đầu đã rước lấy một tiểu ác này chỉ cần hắn tâm huyết dâng trào, liền đến Cuồng Phong trại nói muốn làm Sơn đại vương. . . . . . Làm Sơn đại vương thật tốt như vậy sao? Thật không hiểu Tiểu vương gia này đang suy nghĩ gì!“Tiểu vương gia, ngươi nói ngươi muốn giành chén cơm tướng công nhà ta tất cả đều là vì vị hôn thê của ngươi, đúng không?”“Có thể đúng, cũng có thể không.”Hắn không muốn thừa nhận mình vì một nữ nhân, bởi vì hắn đường đường là Tiểu vương gia, nữ nhân đối với hắn mà nói không quan trọng, cũng không đáng để quan lại tốn công tốn sức như vậy, chỉ vì hắn thân là nam nhân phải giành lại tôn nghiêm mặt mũi, đồng thời cũng cho tiểu hôn thê mê tín của hắn biết muốn gả cho sơn tặc, hắn càng muốn nàng làm Tiểu vương phi của hắn, không để cho nàng làm áp trại phu nhân!Tiểu Mễ biết Tiểu vương gia cùng vị hôn thê đào hôn kia giữa hai người nhất định có chuyện, liền hỏi “Ngươi biết Tiểu vương phi tương lai của ngươi sao?”“Biết.”“Vậy nàng không thích ngươi sao?”Tiểu Mễ gọn gàng dứt khoát vấn đề làm Đức Chiêu sửng sờ tại chỗ, không biết nên hưởng ứng như thế nào.“Nói đi.” Tiểu Mễ thúc giục.“Bổn vương. . . . . . Bổn vương không trả lời vấn đề này.” Gương mặt tuấn tú của Đức Chiêu thế mà đỏ mặt vô cùng hiếm ô! Tiểu vương gia luôn luôn cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn duy nhất một mình vậy mà sẽ đỏ mặt? Thật không thể ngờ được!Lôi Diệt Thiên cũng cảm thấy hết sức buồn cười, bất quá vì ngại lễ phép, hắn cũng không có cười ra ngoài.“Vậy chúng ta cũng không để cho ngươi làm Sơn đại vương.” Tiểu Mễ nói xong, kéo tướng công của mình muốn đi vào trong.“Đợi. . . . . . Đợi một chút!”“Ngươi muốn nói gì?”“Ta không cho là chuyện này cùng làm Sơn đại vương có quan hệ gì!” Hắn vẫn không chịu buông tha, bất quá nghe giọng nói đã mềm hoá rất nhiều.“Đương nhiên là có quan hệ. Chúng ta làm sao biết ngươi có phải hay không muốn nhân cơ hội này tới diệt Cuồng Phong trại chúng ta?” Tiểu Mễ nói hợp tình hợp lý.“Ta giống loại tiểu nhân đó sao?” Đức Chiêu có chút tức giận bị người vu tội như thế.“Rất khó nói.” Tiểu Mễ mỉm cười nói.“Đúng.” Lôi Diệt Thiên cũng phụ họa thê Chiêu vẻ mặt hết sức khó coi. Đôi vợ chồng một đáp một xướng, rõ ràng không đạt mục đích sẽ không dừng lần này tới lần khác hắn lại phải cầu người. . . . . .“Nói đi.” Tiểu Mễ kéo tướng công ngồi xuống, sau đó hướng nha hoàn nháy nha hoàn hiểu phu nhân muốn ăn điểm tâm, lập tức đi chuẩn lâu không có chuyện vui để nghe, lần này nàng cần phải vừa ăn điểm tâm, vừa nghe một chút chuyện xưa của hắn . . . . . .“Nói đi.” Lôi Diệt Thiên thay hắn bắt đầu.“Nói thì nói!” Đức Chiêu tức giận ngồi xuống, nói đến một tháng trước hắn gặp Mộng Tiểu Trúc chính là buổi chiều nọ. . . . . . - *—* -
Tác giả Tứ NguyệtĐộ dài 10 chương Hắn tại sao tiểu vương gia không muốn làm, lại cùng người ta đi làm sơn tặc? Đáp án nói ra có chút không tưởng tượng nổi — Bởi vì thầy tướng số cho vị hôn thê hắn biết, chân mệnh thiên tử của nàng không phải là Vương gia, mà là một sơn tặc. Nàng dĩ nhiên rất tin tưởng không hề nghi ngờ, chạy về phía sơn trại đi tìm “Chân ái” — Hừ hừ, tiểu nữ nhân này không phải là quá ngốc thì cũng là quá ngây thơ. Nàng hại hắn ngã thảm xuống một cái hố. Lại không biết tốt xấu quăng cho hắn hai cái bạt tai. Hắn làm sao có thể để nàng tẩu thoát, bỏ đi cơ hội “hành hạ” nàng? Chờ hắn thuận lợi ngồi lên bảo tọa “Sơn Đại vương”. Thân là nam nhân hắn nhất định phải lấy lại tôn nghiêm mặt mũi. Cũng để cho tiểu hôn thê mê tín này biết mùi một chút......
Một buổi sáng xuyên qua, nàng đi tới một nơi chưa từng nghe tên, nước Hàn Vũ, dùng một tư thế mắc cỡ nằm ở trên người của nói vị Thần Vương có chiến tích chói lọi này không hề háo sắc, ít cười ít nói, khó có thể gần gũi. Nhưng mà, vì sao lúc nàng đang mơ mơ màng màng lại giở trò ăn nàng sạch sành sanh?Nàng không tiếc phá hủy hình tượng, vứt bỏ tự ái, trèo tường cao, bò chuồng chó, nhưng vì sao mỗi lần đều giống như quỷ ám bị chàng bắt trở không muốn ở lại cái đất nước xa lạ này, nhưng chỉ bởi vì một đạo thánh chỉ do chàng thỉnh cầu mà bị chàng giam giữ ở bên cạnh, nàng cắn răng nghiến lợi nhưng chỉ có thể để mặc cho chàng giày một sau khi trèo tường Chàng tức giận nói "Thần vương phủ thật sự đáng sợ như vậy sao? Nàng nhất định phải trốn đi sao?"Nàng xoắn ngón tay cười đùa cợt nhả "Nếu như nơi này không có huynh, chắc cũng sẽ là nơi đặt chân rất tốt."Vẻ mặt chàng hiện lên đầy vạch đen, bắt nàng trở hai sau khi bò chuồng chóNàng lấm la lấm lét đi tới chuồng chó lần trước, nhưng lại phát hiện. . . chuồng chó bị lấp kín, tường rào đã bị xây cao hơn, người giữ cửa tăng lên gấp ngửa mặt lên trời gào to "Hàn Hạo Thần! Huynh thật là quá đáng!"Thế nhưng chàng chỉ nhấc ly trà lên, ngồi ở một nơi không xa âm thầm vui ba sau khi uống rượuNàng lộ ra dáng vẻ vô cùng xinh đẹp và chủ động tới gần, vốn dĩ chàng đã cố gắng kiềm chế nhưng lại lập tức bị tan ngờ sau khi tỉnh lại. . .Nàng hối hận nói "Thật ra thì. . . mọi người đều là người trưởng thành rồi, chuyện tối hôm qua coi như chưa từng xảy ra nhé, huynh ngàn vạn lần đừng phụ trách với ta."Nàng không muốn cả đời phải đối diện với một khuôn mặt lạnh như băng không ngờ chàng vốn đang kinh ngạc sau đó lại hiện lên một nụ cười quỷ dị "Nếu không cần ta phụ trách, vậy thì làm nhiều thêm mấy lần nữa đi."Nói xong lại bắt đầu một màn mưa to gió lớn nữa. . .Nàng giận dữ Là tên khốn kiếp nào nói hắn ta không háo sắc hả? !——— ————Thời gian thấm thoát thoi đưa, từ lúc mới gặp nàng, chàng liền dành toàn bộ cưng chiều cả đời cho một mình nàng, nhưng mà một người khác xuất hiện lại phá vỡ sự ấm áp cuộc chàng chính là thanh mai trúc mã đến từ hiện đại, hay là vốn không phải cùng một người?Nhưng mà vì sao trong nháy mắt, tính tình của nàng lại thay đổi rất lớn, trong trí nhớ tựa như chưa từng có sự xuất hiện của chàng?Cảnh bốn gặp lại nhauChàng vươn tay muốn vuốt nhẹ mày ngài* của nàng, nhưng nàng lại lùi về phía sau, nhẹ nhàng hành lễ với chàng "Thần Vương điện hạ, xin tự trọng."*Mày ngài Lông mày dài và mảnh, thường chỉ mỹ mắt chàng hiện lên màu đỏ tươi, trong cổ họng hơi nghẹn ngào "Mộng Nhi, ban đêm nàng có còn thói quen đá chăn không?"Nàng kinh ngạc ngước mắt lên, lúc này trong lòng như có cái gì đau này không phải sủng văn đơn thuần, có âm mưu có quỷ kế, có tình yêu nhấp nhô lúc lên lúc xuống, cũng có chuyện xưa vô cùng cảm động, nhưng mà nam chủ tuyệt đối cả người chuyên nhất một lòng không thay đổi.
áp trại tiểu vương phi