truyện Thê Chủ Tà Mị của Tác giả (Nhược Thủy Lưu Ly), ebook full PRC, ePub full, Mobi full và PDF tạo bởi TTC: p>Thê Chủ Tà Mị của tác giả Nhược Thủy Lưu Ly là câu chuyện về cuộc sống mới và tình duyên của nàng từ khi trở thành nhàn vương của thế giới nữ tônNàng là tiểu thư của tập đoàn Phong Thị, nổi
Thê Chủ Tà Mị - Nhược Thủy Lưu Ly ~ Chương 63 . Bạn chỉ có thể thắng nếu bạn dám đương đầu với thất bại. Rocky Aoki. Đăng Nhập Truyện Kiếm Hiệp; Tiên Hiệp; Tuổi Học Trò; Cổ Tích; Truyện Ngắn; Truyện Cười; Kinh Dị
Thê Chủ Tà Mị. Chương 19: Ghen! /129 GO. Chương 19: Ghen! Beta: demcodon Biết Phong lâu, thuốc lá lượn lờ, Phong Lăng Hề lười biếng nằm ở trên giường nệm, nhắm mắt lại giống như đang ngủ thiếp đi, một nam tử yêu mị ngồi bên cạnh thấp giọng đang nói gì đó , thấy có
Thê Chủ Tà Mị. Phong Lăng Hề - tổng giám đốc tập đoàn Phong thị, gia tộc cổ vũ Phong đại tiểu thư giống như yêu tinh chuyển thế, cười một tiếng tà mị như câu hồn đoạt phách. Khi xuyên qua thế giới nữ tôn, gặp gỡ một người khoác da thỏ trắng nhưng không ngừng
Ăn không ngon, ngủ không ngon, còn muốn gấp rút lên đường, giằng co hơn nửa tháng cả người đều gầy một vòng. Hoàng Ngọc Ngạn lớn như vậy, …
Tà mị thê chủ - Hoàn; TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile Hướng dẫn đăng truyện trên website mới Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng. If this is your first visit, be sure to check out the FAQ by clicking the link above.
NyCh. Nếu là ngày trước, những thứ lương khô cứng rắn này Hoàng Ngọc Ngạn và Vân Dật tất nhiên là khó có thể nuốt trôi. Bất quá sau khi trải qua những ngày ở núi đào lăn qua lăn lại kia, thật cũng không lại yếu ớt như ngày trước Tư Vũ cũng không lên tiếng, ngoan ngoãn cắn bánh với thịt heo, một khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tinh thần tỏa sáng như tĩnh liên tục kéo dài, cho đến khi Phong Lăng Hề đột nhiên đứng lên "Ta đi ra ngoài một chút." Lời này tự nhiên là nói với Vân Tư Vũ, dấu vết của cô không cần thiết dặn dò những người vậy, Vân Tư Vũ nhìn về phía nàng, trong mắt tràn đầy hỏi thăm. Phong Lăng Hề lại không nói phải đi ra ngoài làm gì, chỉ là đưa tay sờ sờ đầu hắn, dịu dàng nói "Ngoan ngoãn nghe lời, ta lập tức trở lại."Mắt Vân Tư Vũ nhìn ngoài hang động bão tuyết tung bay, khẽ nhíu mày. Phong Lăng Hề khom lưng hôn một cái trên trán hắn, thấp giọng nói "Yên tâm."Vân Tư Vũ rốt cuộc gật đầu "Vậy nàng cẩn thận một chút.""Ừ."Nhìn thấy Phong Lăng Hề ra khỏi hang động, Vân Tư Vũ bắt đầu chống cằm ngẩn người, chẳng lẽ là bạc băng phát hiện ra cái gì? Đúng là hắn không có phát giác được tiếng của bạc băng nha!Bất quá nội lực của Phong Lăng Hề thâm hậu hơn hắn, cũng có thể nàng nghe thấy được mà hắn lại không nghe thấy được. Đúng là, tuyết lớn như vậy, có bị nguy hiểm gì hay không? Mặc dù rất có lòng tin với Phong Lăng Hề, nhưng là cũng khó tránh khỏi có chút bận tâm. Vân Tư Vũ giật giật, muốn di chuyển ra cửa Vân vội vàng ngăn cản nói "Vương Quân, cửa động gió lớn. Vương gia trở lại nếu trông thấy người không nghe lời, sẽ tức giận."Vân Tư Vũ nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ nhếch miệng, không hề Vũ Mặc nhìn ngoài động, trong lòng không khỏi nói thầm 'tuyết lớn như vậy còn đi ra, không chết ở bên ngoài chứ?' Ninh vương điện hạ nhíu mày, bộ dạng xem qua là hoàn toàn không có cười trên nỗi đau của người khác, ngược lại có chút bận dù Hoàng Vũ Mặc luôn tìm Phong Lăng Hề gây phiền toái, nhưng cũng không tự chủ có chút ỷ lại Phong Lăng Hề, chỉ là chính nàng không có phát giác. Đương nhiên, cho dù phát hiện, nàng chỉ sợ cũng không thừa nhận. Đây có lẽ cũng là đã bị nữ hoàng bệ hạ ảnh hưởng, bởi vì nữ hoàng bệ hạ quá mức tín nhiệm Phong Lăng Hề. Thế cho nên, Hoàng Vũ Mặc còn không rõ ràng Phong Lăng Hề có bản lãnh thần bí khó lường gì, cũng đã cảm thấy nàng ấy là người đáng tin thể khẳng định là nếu như không có Phong Lăng Hề, nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý mang theo Hoàng Ngọc Ngạn đến núi tuyết. Đương nhiên nếu không có Phong Lăng Hề, phỏng đoán Hoàng Ngọc Ngạn cũng sẽ không kiên trì đến nơi nguy hiểm thế Ngọc Ngạn liên tục nhìn quanh ra ngoài, hiển nhiên cũng rất là lo lắng. Mặc dù hắn không biết về núi tuyết, nhưng là đi lại ở núi tuyết lâu như vậy, ít nhất biết rõ đường đi ở núi tuyết có nhiều khó khăn, bên ngoài lại rất Văn mắt nhìn mũi - mũi nhìn tâm, tựa như chuyện gì cũng đều không liên quan đến nàng. Nàng vốn là không thể nào thích Nhàn vương Phong Lăng Hề này, sau khi gặp nhau ở sườn núi làm cho nàng lại càng xem Phong Lăng Hề không vừa mắt. Mặc dù không đến mức chủ động đi hại Phong Lăng Hề, nhưng là cũng không thể nào quan tâm sống chết của nàng ấy cho Dật ngược lại vừa ăn thức ăn, vừa thỉnh thoảng nhìn một cái ra cửa động, nhìn như vô hình, kì thật có lòng, trong lòng cũng là không hi vọng Phong Lăng Hề gặp chuyện không Lăng Hề cũng không có đi ra ngoài bao lâu, rất nhanh đã trở lại, tiện tay ném ra vật gì đó. Sau đó liền đưa vài quả trái cây đặt ở trong ngực Vân Tư Tư Vũ đưa tay sờ sờ tay nàng, cảm giác cũng không lạnh. Sau đó mới tốt bụng giúp nàng phủi tuyết trên người, Phong Lăng Hề ngoéo môi một cái, mặc kệ động tác của này, Vân Dật đột nhiên kinh hô "Vật gì đó?" Hắn chỉ nhìn thấy một viên cầu có đám lông mượt mà chạy đi ra ngoài cửa động cực nhanh. Không thấy rõ nó là vật gì, nhưng là bị kinh hãi nhảy dựng. Sau đó mới nhớ tới, vật đó giống như là sau khi Phong Lăng Hề đi vào ném gì đó xuống Lăng Hề nhặt lên vài cục đá, ném về phía đám lông tròn nhỏ nhấp nhô kia."Xèo xèo..." Thiếu chút nữa bị nện trúng, đám lông tròn nhỏ không khỏi kêu ra tiếng, thắng gấp. Sau đó vo tròn thân thể mất thăng bằng, lui về phía sau quay cuồng hai vòng, mới đứng thấy đám lông tròn nhỏ kia lại muốn chạy thục mạng, Phong Lăng Hề lần nữa bắn ra một cục đá chặn đường đi của nó. Sau đó liền thấy đám lông tròn nhỏ nhảy đông chạy tây, cục đá kia như bóng với hình, khiến cho đám lông tròn nhỏ chật vật không chịu nổi, như thế nào cũng trốn không thoát. Cuối cùng một cục trực tiếp đập vào trên cái mông của nó, đám lông tròn nhỏ xù lông nhảy dựng lên "Xèo xèo.... Xèo xèo..." Kêu không ngừng, hiển nhiên là vô vùng tức Lăng Hề xấu xa ngoéo môi một cái, khiêu mi nói "Lại chạy đi! Xem một chút tiếp theo ta có thể run tay lên, dùng lực quá độ trực tiếp bắn thủng đầu của ngươi hay không?"Toàn thân đám lông tròn nhỏ run lên, trong mắt mang theo vài phần sợ hãi, một bộ dáng muốn chạy lại không dám người lúc này mới nhìn rõ, đây là một tiểu hồ ly, bộ dạng lông mềm như nhung, tròn vo, tứ chi ngắn ngủn, đứng trên mặt đất căn bản là không nhìn thấy, cái đuôi thật to di chuyển ở phía sau người, ngoại trừ chóp mũi nho nhỏ và cặp mắt đen bóng ra, toàn thân cao thấp đều là trắng như tuyết, tìm không ra một màu sắc chừng lúc trước là vì giảm bớt sự hiện hữu của mình, cũng làm cho thay đổi mình làm mục tiêu ít một chút, cái đuôi thật to liên tục dính sát ở trên người, nhìn qua chính là một quả tới trước đây tiểu hồ ly chạy trối chết hết tốc độ, nhìn lại nó một chút khó có thể phát giác chân ngắn nhỏ kia, thật sự là làm cho người khó mà tin được, chân ngắn này có thể chạy trốn nhanh như về cùng Phong Lăng Hề là bạc băng, lúc này đang ở cửa động không ngừng lăn lộn thân thể, thỉnh thoảng lại duỗi duỗi cổ, le le lưỡi. Mặc dù miệng nó không thể phun ra tiếng người, nhưng động tác kia nghi là cười đến lăn lộn, cộng thêm cặp mắt quá mức linh tính, mắt rắn rõ ràng đang cười, cũng không khó làm cho người biết rõ, nó lại cười trên nỗi đau của người mắt Vân Tư Vũ tỏa sáng nhìn xem đám lông tròn nhỏ kia, trong lòng không khỏi thở dài, thật đáng thương, hắn rốt cuộc biết vì cái gì bạc băng lại sợ như vậy, rõ ràng là bị dọa nạt tàn hồ ly giống như là không cam lòng bị bạc băng cười nhạo, nhìn qua có chút thẹn quá hóa giận, vươn cổ cao, lộ ra một cái cổ mạnh mẽ không khuất phục, móng vuốt đột nhiên đưa ra ngoài, một tảng đá trên mặt đất xẹt qua, tảng đá kiaso với thân thể của nó còn lớn hơn một chút rõ ràng trong nháy mắt bể thành hai mảnh, sau đó còn nhìn Phong Lăng Hề thử nhe răng, rất rõ ràng là đang uy xem tiểu hồ ly như thế lại có vẻ mặt và động tác giống con người. Vân Dật và Hoàng Ngọc Ngạn cũng không khỏi một hồi kinh ngạc. Sau khi kinh ngạc, trong lòng không khỏi tràn đầy yêu thích. Bạc băng mặc dù cũng thông minh, bộ dạng cũng xinh đẹp, nhưng mà nó là rắn, khó tránh khỏi làm cho người e ngại, mà bây giờ tiểu hồ ly lông xù này nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, cho dù nó hành động chứng minh mình hung ác, lại vẫn không thể làm cho nam nhân không hề có sức chống cự này sợ hãi Văn mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng là cũng không có hứng thú quá Hoàng Vũ Mặc nhìn xem động tác của tiểu hồ ly kia, trong nháy mắt tối mặt. Ninh vương điện hạ coi như là người học rộng tài cao, không cần thị vệ biết rất nhiều về núi tuyết mở miệng, đã nhận ra thân phận tiểu hồ ly hồ, trong núi tuyết trăm năm khó gặp chính là linh hồ này.
Trong lòng Phượng Linh Vân cũng rất là tức giận, không nghĩ tới mình anh minh cả đời lại bị Minh Thất đùa người thầm thì một phen, một người mở miệng hỏi "Thái nữ điện hạ, kế tiếp chúng ta phải làm sao bây giờ?"Phượng Linh Vân không nói gì, ngồi ở phía sau bàn viết yên còn lại cau mày nói "Cọc ngầm ở nước Hoàng Vũ không thể lại tùy ý hành động. Nếu như ngay cả những người kia còn sót lại đều bị giải quyết đi thì nước Hoàng Vũ kia đối với chúng ta mà nói thật sự thành một thùng sắt lớn. Minh Thất mặc dù không thể tín nhiệm, thế nhưng nàng cũng coi như là có tác dụng rất lớn, chí ít để cho chúng ta biết vị Nhàn vương kia không đơn giản, không đến nỗi phải khinh địch.""Thế nhưng cọc ngầm nếu như không hành động, chúng ta ngay cả tình huống của nước Hoàng Vũ như thế nào cũng không rõ ràng, há không phải là cái gì cũng không thể làm."Phượng Linh Vân nghe đến đó rốt cục mở miệng nói "Vậy thì tìm cái lý do quang minh chính đại đi đến nước Hoàng Vũ. Mộ Dung, nhiệm vụ lần này giao cho ngươi, về phần đi như thế nào, bản Thái nữ tự có tính toán."Kế hoạch của Phượng Linh Vân rất khá, thế nhưng nàng lại tuyệt đối sẽ không nghĩ đến Nhàn vương người làm cho nàng kiêng kỵ kia sẽ là Hoàng muội mất tích bốn năm của Thất là một trong tử sĩ mà phụ thân của Phượng Linh Vân bồi dưỡng cho nàng, đứng hàng thứ bảy. Lúc trước Minh Thất là lần đầu đi theo Phượng Linh Vân rèn luyện, tuổi còn nhỏ, thuần túy chỉ là đi va chạm xã hội, thuận tiện bồi dưỡng một chút tình nghĩa chủ tớ với Phượng Linh Vân. Nhưng không nghĩ cuối cùng là nàng cứu Phượng Linh Vân một khi đó Phượng Lăng Tịch cũng còn là một tiểu nha đầu không lớn lên. Lúc Minh Thất còn nhỏ đi theo Phượng Linh Vân xuất cung thì vừa vặn gặp nàng ta, gặp qua một lần. Đã nhiều năm như vậy, từ lâu đã không nhớ ra được tướng mạo của nàng ta, cộng thêm Phong Lăng Hề bây giờ dung mạo khí chất quả thật là khác nhau một trời một vực với tiểu nha đầu lúc trước kia, hơn nữa còn thành Nhàn vương điện hạ của nước Hoàng Vũ. Minh Thất hoàn toàn không có nhận ra nàng ta, ngay cả một tia hoài nghi cũng không hiện nay Phượng Linh Vân chuẩn bị để người đi đến nước Hoàng Vũ, không biết lại có thể liếc mắt một cái thì nhận ra là Tam Hoàng nữ đã mất tích bốn năm hay không đây?* * *Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ ở trong sơn cốc ròng rã bốn tháng, ngay cả bánh bao nhỏ đều miễn cưỡng sẽ gọi phụ thân mẫu thân, vẫn chưa có ý định đi nhưng cuối cùng bị Phong lão đầu làm cho trực tiếp chạy cách rồi, Phong lão đầu vốn là người ngồi không yên, mặc dù có bánh bao nhỏ đáng yêu cùng chơi với y, nhưng ở trong sơn cốc ngây ngốc bốn tháng cũng đã là cực hạn của đuổi ra ngoài Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ lưu luyến mà nhìn sơn cốc. Bất quá Phong Lăng Hề nhìn chính là cây đại thụ rất thích hợp để ngủ kia, cô thích nằm ở phía trên nhìn tiểu mèo hoang nhà cô ở trong sơn cốc tán loạn; mà Vân Tư Vũ nhìn là những hoa hoa cỏ cỏ kia ở trong cốc, những thứ kia đều là dược thảo thế gian khó phu thê nhìn một lúc, sau đó Vân Tư Vũ sờ sờ những bình thuốc kia trong ngực, nghĩ thầm lần này thu hoạch đã không tệ; mà Phong Lăng Hề trực tiếp ôm hắn gặm một cái, dù sao mang tiểu mèo hoang nhà cô đi là được nói, Nhàn vương điện hạ, ngươi đưa bánh bao nhỏ đặt ở chỗ nào rồi?Bất quá cũng thật không thể trách Nhàn vương điện hạ quá tuyệt tình, thật sự là bánh bao nhỏ quá tổn thương lòng của Nhàn vương điện hạ."Tinh tinh*..." Bánh bao nhỏ hoàn toàn đã quên hết phụ mẫu của mình, nương theo trong ngực Dạ Tinh, móng vuốt nhỏ không ngừng chà đạp ở trên mặt nàng, xoa đến gần đủ rồi lại thoa lên trên mặt nàng một ngụm nước miếng, sau đó tiếp tục xoa.*Tinh tinh tên của loài khỉ.May nhờ Dạ Tinh còn có thể duy trì một gương mặt than kia, Phong Lăng Hề còn từng muốn bánh bao nhỏ nỗ lực như thế có phải là có thể chữa khỏi mặt than hay không, xem ra vẫn là không được rồi!Phong Lăng Hề đưa tay xách bánh bao nhỏ vào trong vậy có thể thấy được oán khí của Nhàn vương điện hạ sâu bao nhiêu. Trước đây đều là cẩn thận bao nhỏ không quá tình nguyện uốn éo thân thể "Dương dương*..."*Dương con dê.Phong Lăng Hề đưa tay chọc chọc vào gò má nó đang tức giận, hừ nói "Gọi lang* cũng vô dụng."*Lang chó sói.Gương mặt của bánh bao nhỏ càng phồng lên nhiều hơn, quay đầu nhìn về phía Vân Tư Vũ cầu cứu "Điệp điệp..."*Hồ điệp bươm bướm.Vân Tư Vũ cười đến gần hôn nhẹ lên gò má của nó nói "Bánh bao nhỏ, phụ thân cũng phải nghe lời mẫu thân nói."Phong Lăng Hề liếc hắn một cái nhíu mày, nghe lời cô nói, tối hôm qua ai còn muốn đạp cô xuống giường?Vân Tư Vũ liếc nàng một cái, cũng không biết là người nào không biết tiết chế, cũng đã làm mẫu thân người còn không thận trọng như nói, Nhàn vương quân đại nhân, chuyện này và thận trọng có quan hệ gì à?Bánh bao nhỏ đã hiểu nhiều chuyện hơn với lúc trước, sẽ không lại tùy tiện rơi lệ. Bởi vì phụ thân nói những người rơi lệ đều là ngu ngốc, không có tiền quá bánh bao nhỏ lại học được một cái bản lĩnh mới đó là giả bộ đáng thương, vai nhỏ co rụt lại, đầu nhún xuống, dùng sức giật giật mũi, thương xót kêu lên "Tinh tinh..."Phong Lăng Hề giật giật khóe miệng, không khỏi liếc nhìn Vân Tư Vũ, bánh bao nhỏ này giả bộ dáng đáng thương rõ ràng là học từ Tư Vũ sờ sờ mũi, mặt mũi tràn đầy vô tội, nhi tử quá thông minh cũng không tốt đâu! Hắn cũng không biết lúc nào thì bị bánh bao nhỏ nhìn thấy học Lăng Hề bất đắc dĩ phát hiện, tất cả thế giới của bánh bao nhỏ đều là động vật, nghe kỹ một chút thì nó gọi mẫu thân thành dương, phụ thân có thể biến thành hồ điệp. Tiểu cô nương Dạ Tinh kia còn có thể liên hệ với tinh tinh thật không nên vẽ những động vật kia cho nó bao nhỏ giả bộ đáng thương một chiêu này đối với Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ đã vô dụng, thế nhưng đối với Dạ Tinh tựa hồ vĩnh viễn sẽ không mất đi tác thấy Dạ Tinh muốn đưa tay đến ôm nó, hai mắt của bánh bao nhỏ sáng ngời. Trên mặt cười nở hoa, duỗi ra hai móng vuốt nhỏ về phía Dạ Phong Lăng Hề đứng một bên nên Dạ Tinh liền cách xa hắn. Bánh bao nhỏ tức giận duỗi thẳng chân "Dương dương, xấu xa..."Phong Lăng Hề đưa tay vỗ vỗ cái mông nhỏ của nó, nhìn cặp mắt kia càng ngày càng giống con mắt của mình dùng sức trừng mắt nhìn cô, không khỏi cảm thấy buồn cười "Nhóc ngu ngốc, mẫu thân chỉ là vì muốn tốt cho con. Dạ Tinh không thể bị người phát hiện, cho nên lúc có người ngoài thì nàng đều phải trốn đi. Nếu không sẽ bị người xấu bắt đi, đến lúc đó sẽ không còn Tinh Tinh của con."Bánh bao nhỏ cau mày nghĩ một hồi, tiếc nuối nhìn Dạ Tinh một chút, rất có hương vị chịu nhục vài phần co được dãn được. Sau đó dứt khoát vươn tay ra về phía Vân Tư Vũ "Điệp điệp ôm..."Được rồi, Nhàn vương điện hạ ở trong lòng bánh bao nhỏ vẫn bị coi thành xấu bao nhỏ mặc dù cảm thấy mẫu thân xấu, thế nhưng là nghiêm túc nhớ kỹ mẫu thân, lúc có người ngoài thì nó kiên quyết không được gọi Tinh Tinh liếc nhìn bánh bao nhỏ nằm ở trong ngực của Vân Tư Vũ, yên lặng ẩn đến chỗ tối.* * *Lúc Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ đến đều dùng khinh công chạy đi, mà bây giờ đi về lại không có chút nào sốt ruột, ngồi xe ngựa chậm rãi trở lại phủ Nhàn vương, vừa vặn tời trò hay vừa xảy Huyên cầm một thanh đao đuổi theo chém Bạch Khung "Khốn kiếp, ta muốn gϊếŧ ngươi..."Bạch Khung tránh đi có chút chật vật, vừa chạy còn vừa dụ dỗ "Ngoan, trước tiên bỏ thanh đao xuống, đừng làm tổn thương mình, ta xin thề ta thật sự không hề làm gì cả."Một đám người chung quanh đã vây quanh xem kịch vui, thỉnh thoảng còn tưới dầu lên lửa, cố gắng vỗ Tư Vũ có chút sững sờ nhìn Bạch Khung bị đuổi gϊếŧ, đây là Bạch Khung mặt than ít lời không khá hơn Dạ Tinh bao nhiêu ư?Chớ Huyên khuôn mặt đỏ bừng, cũng không biết là tức giận hay là mệt mỏi "Thiên tài mới tin ngươi!""Hầu hầu*..." Trong lúc mọi người xem say sưa ngon lành thì một giọng nói mềm mại dịu dàng truyền ra. Lúc này mới có người phát hiện cả nhà Nhàn vương điện hạ trở về, sau đó hai mắt sáng lên nhìn bánh bao nhỏ mấy tháng không gặp càng thêm mập mạp đáng yêu.*Hầu tử con khỉ.Thật là muốn bóp...Bánh bao nhỏ buồn bực bởi vì tách khỏi Dạ Tinh đã sớm không thấy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chứa đầy vui vẻ, con mắt sáng lấp lánh, không ngừng vẫy vẫy tay nhỏ, đạp chân nhỏ, bộ dáng kia nhìn qua tựa hồ cũng là đang nói cố lên "Hầu hầu... gϊếŧ..."Nghe được chữ gϊếŧ kia, một đám người xem náo nhiệt trong nháy mắt rùng mình, tiểu công tử đáng yêu đây là bị dạy hư sao?Mà làm cho Phong Lăng Hề không nói gì cũng không phải chữ gϊếŧ kia mà là hầu hầu. Cô có đầy đủ hoài nghi bánh bao nhỏ nhìn gương mặt đỏ kia của Chớ Huyên kia giống như là cái mông của hầu Tư Vũ cúi đầu buồn cười, hắn là bị vẻ mặt rối ren của Phong Lăng Hề lấy không biết là Phong Lăng Hề vẽ cho bánh bao nhỏ những động vật kia quá sinh động, hay là tiểu hài tử đều khá là yêu thích động vật nhỏ. Dù sao bánh bao nhỏ đối với những động vật kia đã khắc thật sau vào trong trí nhớ, món đồ gì cũng có thể liên hệ với trên mặt những động vật thấy Vân Tư Vũ thì Chớ Huyên không khỏi ngừng lại, Bạch Khung vội vàng nhân cơ hội cướp đao trên tay hắn đi. Mặc dù Chớ Huyên hiện tại cũng coi như là học võ có thành tựu, thế nhưng tính tình mơ hồ kia thật sự là làm cho người ta không yên lòng. Nàng là thật lo lắng hắn không có chém trúng nàng mà ngược lại làm mình bị Huyên hung dữ đẩy nàng ra sau đó chạy về phía Vân Tư Vũ, trong khi Bạch Khung cho rằng hắn muốn tìm Vân Tư Vũ cáo trạng thì Chớ Huyên đột nhiên nước mắt nước mũi rơi xuống khóc ròng nói "Công tử, ngài có thể xem như là trở về... Ngài làm sao có thể nhẫn tâm như vậy bỏ lại Chớ Huyên..." Hiện nhiên đã quên sạch hết những chuyện trước Khung trong lòng không khỏi buồn cười, thật là một kẻ ngu ngốc...Đang suy nghĩ thì thấy mặt mũi bánh bao nhỏ tràn đầy ghét bỏ trừng lớn cặp mắt giống như Phong Lăng Hề hét lên với Chớ Huyên "Ngu ngốc..."Hai chữ này của bánh bao nhỏ rõ ràng, từ khi nó sinh ra đến bây giờ chưa từng có người đã nói qua những lời như thế, Chớ Huyên lập tức sửng sốt "Tiểu... tiểu công tử..."Chớ Huyên nhìn mặt mũi tràn đầy ghét bỏ kia của bánh bao nhỏ, không hiểu tại sao mình lại bị tiểu công tử ghét bỏ chứ?Bánh bao nhỏ nhớ kỹ lời dạy bảo của phụ thân, những người rơi lệ đều là ngu ngốc. Cho nên Chớ Huyên ở trong lòng nó đã vẽ lên ngang bằng với ngu Lăng Hề sợ Vân Tư Vũ mệt mỏi, đương nhiên sẽ không để hắn thường xuyên ôm bánh bao nhỏ; mà bánh bao nhỏ sớm đã quên chuyện mẫu thân là xấu xa. Phong Lăng Hề vươn tay muốn ôm nó, nó liền thật cao hứng bò vào trong lòng Dạ Tinh ẩn nấp đi thì nó cũng là thích nhất mẫu thân và phụ Lăng Hề chọc chọc vào gò má mũm mĩm của bánh bao nhỏ thì lười biếng mở miệng nói "Nên làm gì thì đi làm đi."Trong nháy mắt, người xem náo nhiệt biến mất không còn một người. Bất quá phần lớn đều là cẩn thận mỗi bước đi nhìn bánh bao nữa, tiểu công tử mặc kệ như thế nào cũng đáng yêu hết như vậy!Phong Lăng Hề một tay ôm bánh bao nhỏ, một tay kéo Vân Tư Vũ đi vào phòng khách ngồi xuống. Lúc này mới nhìn về phía hai người cùng đi theo vào "Xảy ra chuyện gì?"Bạch Khung đã khôi phục bộ dáng bình thường, mà Chớ Huyên trong nháy mắt gương mặt lại Vân lúc trước mặc dù chảy rất nhiều máu, thế nhưng cũng may không có bị nội thương nghiêm trọng. Phủ Nhàn vương cái gì cũng không thiếu, Khởi Vân nuôi nhiều ngày như thế vết thương cũng đã tốt hơn, tựa hồ còn mập thêm một này hắn cười híp mắt bưng một chén cháo thịt bằm nhỏ chuẩn bị cho bánh bao nhỏ ăn. Bánh bao nhỏ đã ăn qua cháo thịt bằm, vừa nhìn thấy thì hai mắt sáng lên, nhiệt tình vung móng vuốt về phía Khởi Lăng Hề trực tiếp đưa nó cẩn thận cho Khởi Vân, đầy hứng thú nhìn về phía Bạch Khung, nhếch môi nói "Bạch Khung, có một số việc đã làm thì phải chịu trách nhiệm."Gương mặt của Bạch Khung vẫn không hề có cảm xúc, sâu sắc nói "Mặc dù ta chuyện gì cũng không có làm, thế nhưng ta nghĩ sẽ chịu trách nhiệm, hy vọng Vương gia tác thành."Không phải nàng không muốn làm, mà là còn chưa kịp làm thì đã bị đuổi gϊếŧ. Có trời mới biết, nàng kỳ thật chính là nghĩ muốn thừa dịp Chớ Huyên ngủ gật thì lén lút hôn một cái mà thôi. Kết quả bị bắt tại trận, còn tiện nghi gì cũng chưa chiếm được.
Mẹ là cả một trời thương Mẹ là cả một thiên đường trần gian Công ơn cha mẹ tựa biển trời Làm sao báo hiếu hỡi người ơi? Nếu chưa báo hiếu đừng bất hiếu Bất hiếu làm ta khổ muôn đời. Một đời vốn liếng mẹ trao Mẹ cho tất cả mẹ nào giữ riêng Mẹ hiền như một bà tiên Mẹ theo con suốt hành trình con đi
Thông tin bài hátTên bài hát Mẹ Là Tất Cả Mẹ Ơi Ca sĩ Đoàn Minh Sáng tác unknown Album Tình Cha Nghĩa Mẹ Ngày ra mắt 01/01/1970 Thể loại Việt Nam, Nhạc Trữ TìnhBài Hát Mẹ Là Tất Cả Mẹ Ơi Ca Sĩ Đoàn MinhNếu một ngày nào Mẹ tôi không còn nữa Hàng cau trước cửa Chắc vắng tiếng chim non Con sẽ ngồi bên Cánh võng buồn héo hắt Mà nghe nước mắt tuôn trào Lòng xót xa đauBiết là mẹ già như chiều tà bóng xế Hoàng hôn nắng tắt Giây phút buồn chia ly Mẹ đã ra đi cho con mồ côi đó Có cả cuộc đời cũng tìm được mẹ đâuÂn tình mẹ đậm sâu Bao la như trời như biển Như núi như đồi Tuy con lớn khôn rồi Mà mẹ vẫn còn nặng gánh lo âuĐể rồi từng đêm thâu Nơi thành đô con khắc khoải canh sầu Gác tay lên đầu thấy nhớ mẹ gì đâuGác ngọc lầu vàng Mà con nghe vẫn thiếu Hơi ấm cuộc đời Từ thuở ấy tha phương Về với quê hương bên mẹ già hôm sớm Rau cháo dưa cà vậy mà lòng con vuiÂn tình mẹ đậm sâu Bao la như trời như biển Như núi như đồi Tuy con lớn khôn rồi Mà mẹ vẫn còn nặng gánh lo âuĐể rồi từng đêm thâu Nơi thành đô con khắc khoải canh sầu Gác tay lên đầu thấy nhớ mẹ gì đâuGác ngọc lầu vàng Mà con nghe vẫn thiếu Hơi ấm cuộc đời Từ thuở ấy tha phương Về với quê hương bên mẹ già hôm sớm Rau cháo dưa cà vậy mà lòng con vuiVề với quê hương bên mẹ già hôm sớm Rau cháo dưa cà vậy mà lòng con vuiVì con có mẹ mẹ là tất cả mẹ ơi
Thê Chủ Tà Mị Thể loại nữ tôn, xuyên không, cổ đại, 1x1, HEEdit trannguyetlyBeta demcodonPhong Lăng Hề - tổng giám đốc tập đoàn Phong thị, gia tộc cổ vũ Phong đại tiểu thư giống như yêu tinh chuyển thế, cười một tiếng tà mị như câu hồn đoạt xuyên qua thế giới nữ tôn, gặp gỡ một người khoác da thỏ trắng nhưng không ngừng duỗi ra móng vuốt cong của tiểu mèo hoang, cảm thấy càng xem càng thuận mắt. Vì vậy Nhàn vương bắt đầu cưng chiều phu quân làm cho tiểu mèo hoang càng ngày to gan lớn mật. Nữ hoàng bệ hạ khóc không ra nước mắt khi nước Hoàng Vũ cũng bị quấy lật ra. Ngọc Ngạn hoàng tử trước mặt mọi người thỉnh cầu nữ hoàng tứ hôn Nhàn vương, đại điện trong nháy mắt yên lặng có chút quỷ dị. Vân Tư Vũ phồng má, cắn răng hướng Phong Lăng Hề hỏi "Ta có thể nổi điên sao?"Phong Lăng Hề một thân lười biếng như cũ, khóe miệng mỉm cười gật đầu nhẹ "Có việc gì ta sẽ chống cho ngươi."Nghe vậy, Vân Tư Vũ dùng hết sức "Đùng", tức giận vỗ bàn một cái đứng lên chỉ vào nam tử đang quỳ trên đại điện nói "Rõ ràng là công khai ngấp nghé người của ta, ngươi xem bản Vương Quân là người chết sao?"Nữ hoàng bệ hạ ngồi ở trên cao khóe miệng co giật "nhàn rỗi Vương Quân đại nhân, ngươi xem trẫm là người chết hay sao? Ngươi chẳng lẽ không biết người quỳ nơi đây là thân đệ đệ của ta hay sao?"Tác giá Nhược Thủy Lưu Ly
thê chủ tà mị