Đúng vậy. Tôi không nói nhầm đâu, chồng tôi chính là anh rể hụt đó. Vì sao lại thế ư? Bởi… tôi là Trương Khiết Đan - em gái song sinh của Trương Linh Đan, người mà Hứa Thành Quân yêu và dự định lấy làm vợ là chị Linh Đan chứ không phải tôi. Chồng đánh đập và đòi tôi chấp nhận người đàn bà hơn 7 tuổi làm vợ lẽ của anh. Ảnh minh họa. Cho đến một ngày, anh về và yêu cầu tôi chấp nhận để anh qua lại với một người phụ nữ lớn hơn anh 7 tuổi, đã có con, li dị chồng. Anh nói, tôi vẫn là vợ chính thức Mới nhất: Cuộc Sống Của Tôi - Serena Bùi 1900, 30/9/21. RSS. Mới nhất: [Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Chương 65] Yến.Yến, 10/10/22 lúc 02:20. RSS. Ebook Nghe nói anh yêu em Cô Vợ Ngốc Của Chủ Tịch Yêu Nghiệt. Bạn đang đọc truyện Cô Vợ Ngốc Của Chủ Tịch Yêu Nghiệt của tác giả Mộc Tuệ (Mogiatue). Sau khi đỡ cho Trần Duật gậy, Hạ Nghiên tiểu thư nhà họ Hạ liền rơi vào tình trạng nguy phải nằm viện mấy tháng trời nhưng sau khi tỉnh Hận mình yêu em." Ngay sau đó là một nụ hôn điên cuồng, mà người chủ động, thật bất ngờ, lại chính là em. Em nhón chân mình lên, ôm lấy cổ tôi kéo xuống rồi mạnh mẽ áp môi mình lên môi tôi. Em hôn thật nồng nhiệt, điên cuồng và táo bạo, dường như muốn dùng hành động để trút hết mọi cảm xúc phức tạp trong lòng. Làm sao qua cuộc sống của tôi: yêu thương, tha thứ, hy sinh phục vụ, bình an vui tươi, người ta gặp được Đấng Vô Hình mà gần gũi? và với anh em của Đức Giêsu." (Cv 1, 14), và đến ngày Lễ Ngũ Tuần thì Thần Khí Chúa hiện xuống và kết quả là các ngài đã trở thành urnQnt2. - Đường nhi...em vĩnh viễn là của anhMạc Tử Nhan bịt miệng để cố không phát ra tiếng khóc,vẫn gắng sức đưa anh lên phòngLúc này cả căn phòng toàn mùi rượu xộc thẳng vào mũi, Mạc Tử Nhan vừa khiêng được cả người Bạch Thế Phong xuống giường,liền chạy ngay vào nhà vệ sinh nôn thốc- Hức...hức...Nước mắt như không thể giữ nổi nữa,liền thi nhau chảy Tử Nhan tìm tạm chỗ tựa lưng,vô thức nhìn về một phíaPhải rất lâu sau,cô mới có thể đứng dậy,cầm đại một chiếc ái khoác mỏng manh cùng cuốn sổ nhỏ trong ngăn kéo,lặng lẽ ra khỏi phòng- Con à...cho dù có thế nào...mẹ cũng sẽ mãi bảo vệ cho con... - Mạc Tử Nhan nhẹ nhàng đặt tay lên bụng,xoa nhẹCô giở cuốn sổ,viết lên đó từng dòng chữ,trên môi liền nở lên một nụ cười chua chát Thứ gì vốn đã không phải của mình...cho dù có được sở hữu,cũng sẽ chỉ là ảo mộng mà thôi...vĩnh viễn không thể nào chạm vàoMạc Tử Nhan nhìn xung quanh căn phòng màu xanh da trời được trang trí thật đẹp,cô lại cười,nhưng là này là nụ cười chan chứa tình yêu thươngCăn phòng này là do chính tay cô tự sắp xếp,dành riêng cho tiểu bảo bảo của cô- Nếu con là con gái,mẹ sẽ đặt tên cho con là Hàn Nhi nếu con là con trai,vậy thì...tên của con sẽ là Hàn Dương,được không hả?Mạc Tử Nhan cả đêm ngồi thủ thỉ với đứa bé trong bụng cho đến sáng hôm sau- Ưm...Mạc Tử Nhan bật dậy,cười xòa- Mẹ ngủ quên mất,chắc hôm qua con cũng mệt lắm phải không? Xin lỗi con nhéCô ra khỏi phòng,cẩn thận khóa cửa lại,rón rén trở về phòng cũBây giờ mới là 5h30 sáng,mọi người trong nhà còn chưa dậy hết,Bạch Thế Phong cũng không ngoại Tử Nhan thở dài,lại nghĩ về chuyện hôm qua,cô tự trấn an bản thân mình,rồi mở tủ lấy đồ để đi tắmMạc Tử Nhan bấy lâu nay mang thai làm gì cũng rất cẩn thận,vì cô lo sợ rằng tiểu bảo bảo của cô sẽ xảy ra chuyện gì đó không dạo gần đây cô cảm thấy cả người mệt mỏi,cứ nôn suốt,chắc hẳn là do cô không ăn uống đủ được rồi,vì bé con,cô phải ăn thật nhiều mới được,như vậy bé con mới có thể khỏe mạnhMạc Tử Nhan vừa tâm xong cũng là lúc Bạch Thế Phong vừa thức mệt mỏi nói- Hôm qua anh uống hơi nhiều,mà...ai đưa anh về phòng thế?- Là...chú bảo vệ,hôm qua em có nhờ chú ấy...- Ừm...mà dạo này anh thấy em gầy đi đấy,phải nghe lời anh,ăn uống đầy đủ có biết không?Giọng của Bạch Thế Phong có phần lo lắng,Mạc Tử Nhan chỉ gượng cười,như sực nhớ ra điều gì,cô ngồi xuống bên cạnh anh- Em...có chuyện muốn nói...- Được,em nói...đi...Rrrrrr....rrrrrrrr- Alo?“... “- Sao? Được rồi,tôi sẽ tới liềnBạch Thế Phong vội vã đẩy nhẹ Mạc Tử Nhan ra xa,nhanh chóng mặc quần áo,VSCN rồi đi vội- Khoan...anh định đi đâu thế? Có chuyện gì sao?Bạch Thế Phong chẳng nói chẳng rằng,đã vội vàng lái xe đi mất- Tử Nhan,có chuyện gì thế? Mới sáng sớm mà thằng đó nó đi đâu? - Bạch Vi Hiên tò mò hỏi- Em cũng không biết nữa******************************************- Anh về rồi...sao?Mạc Tử Nhan vừa chạy ra tới cửa,ngay lập tức liền sửng sốt,cô loạng choạng,tớu nỗi không còn sức để đứng vững được nữaHải Đường...cô thực sự trở lại rồi!- Mau đưa cô ấy lên phòng cho tôi- Thế Phong,được rồi,em không sao không cần phải làm quá lên như vậy,em có thể trở về nhà cũ ở được rồi - Hải Đường nhỏ nhẹ,thi thoảng lại liếc nhìn Mạc Tử Nhan,trong ánh mắt có hiện lên tia đắc ý- Không được,em đang không được khỏe,nghe lời anh,em phải ở lại đây- Nhưng còn vợ anh thì sao,em chỉ sợ cô ấy sẽ hiểu lầm hai chúng ta- Không sao,Tử Nhan cô ấy là người hiểu chuyện mà Đường nhi,đúng không?- Ừm...không sao đâu a...Cổ họng cô nghẹn ứ,từng lời phát ra vô cùng khó khăn,anh ấy...chỉ gọi cô bằng tên...còn với Hải Đường thì...Mạc Tử Nhan bặm môi,khó nhọc đứng dậy,đến đi lại còn khó khăn,thử hỏi sau này sẽ còn ra sao nữa đây?Từ ngày Hải Đường về đây,Bạch Thế Phong lúc nào cũng túc trực bên cạnh,lo lắng chăm sóc,còn có thể bí cả công việc để có thể ở bên cô ta...khi Bạch Vi Hiên hỏi thì chỉ lấy cớ là Hải Đường không được khỏeCòn Mạc Tử Nhan thì dạo này thân thể bị suy nhược,có đi khám thai vài lần,lần nào cũng bị bác sĩ mắng rằng tại sao đang mang thai lại không ăn uống đầy đủ,rồi còn kê cho cô mấy đơn thuốc,dặn dò phải ăn uống cẩn thận và bảo vệ sức khỏe của mình,nếu không sẽ bị suy thaiMạc Tử Nhan cũng rất biết nghe lời,ăn uống ngày ba bữa,uống thuốc đầy đủ,chịu khó nghỉ ngơi,chẳng mấy chốc cũng đã lên cân,nhìn phổng phao rất đáng yêuNhưng...Mỗi ngày ăn cơm,cô chẳng thể nào nuốt nổi một miếng,cả phòng ăn trống vắng,chỉ có một mình Vi Hiên dạo gần đây rất bận,không có thời gian ở bên cạnh chăm sóc cho Bạch Thế Phong...giờ đây dường như trong tâm trí anh chỉ có một mình Hải Đường,Mạc Tử Nhan mỗi lần đi qua phòng của Hải Đường đều nghe thấy những tiếng cười nói vui vẻ,lúc đó cô chỉ biết ngậm đắng mà đi về phòng ngủBây giờ,trên chiếc giường kingsize lớn,cô chỉ còn biết cô đơn,cố gắng nhắm mắt lại,nhưng vẫn không sao ngủ bình thường bên cạnh cô đều có hơi ấm của anh làm điểm dựa,bây giờ...chỉ còn là một mảng lạnh ngắt...Mỗi lúc như vậy,Mạc Tử Nhan thường giở cuốn sổ ra viết,nước mắt cứ tuôn rơi,làm nhoè đi dòng chữHôm nay đã tròn 4 tuần kể từ ngày Hải Đường ở lại,bụng của Mạc Tử Nhan cũng mỗi ngày một to,giờ cũng đã tròn ba tháng mang thai,nhưng mới chỉ là nhô lên,cho nên vẫn chẳng ai mảy may phát hiện,ngoại trừ Bạch Vi Hiên- Tử Nhan,lâu rồi mới gặp lại aHải Đường vẫy tay với cô,Mạc Tử Nhan lúc này đang ngồi ngoài vườn thong thả đọc sách,nhìn thấy Hải Đường,lại không thấy có một chút thiện cảm nào với cô Đường cô ta vẫn vậy,vẫn giữ nguyên bộ dạng trong sáng thuần khiết đó- Cô sao rồi?- Tôi khoẻ,cũng nhờ có mọi người quan tâm giúp đỡ,mà này Tử Nhan...tôi...có chuyện này muốn xin phép cô- Xin phép tôi? Cô đừng có xem tôi như mẹ thiên hạ thế - Mạc Tử Nhan cười khẩy- Tôi biết là thời gian qua cô phải chịu khổ nhiều rồi,cũng là tại tôi hết...cho nên...giờ tôi muốn xin lỗi cô,giờ tôi đã quay trở lại,cô cũng có thể giải thoát được rồi- Cô nói gì tôi không hiểu?- Ý của tôi là,giờ tôi đã trở về,cô cũng hết phận sự làm vợ,cũng nên ly hôn với Thế Phong,chẳng phải trước giwof cô không ưa anh ta hay sao?- CÁI GÌ?Mạc Tử Nhan thật sự nổi đoá,bụng dạ của người đàn bà này cũng thật hẹp hòi- Cô cũng thật ích kỉ,cô nói đi,vì sao tôi phải ly hôn với anh ấy chứ?Hải Đường thấy bộ dạng tức giận của Mạc Tử Nhan như vậy,Hừ,dám phản bác cô,được lắm- Nói cho Mạc Tiểu thư đây biết,sở dĩ Phong đưa tôi về đây là có chủ ýMạc Tử Nhan nhíu mày- À...chắc là sáng thứ hai ngày hôm đó,Thế Phong cũng đã nghe điện thoại đúng không?- Thì sao?- Cô đúng thật là ngốc mà,sao Phong lại có thể lấy cô làm vợ nhỉ? Tình nhân thì không tốt hơn hả? - Giongj nói của Hả Đường đầy châm biếm- Cô...- Tôi - Hải Đường,nhị tiểu thư của Hải gia,đang mang trong mình cốt nhục của Bạch Thế Phong chồng côMạc Tử Nhan ngồi thụp xuống,thẫn thờ,không tin vào tai mình...Hải Đường...cô ta mang thai?- Sao,bất ngờ chưa? Chắc sốc lắm chứ gì,nói cho cô hay,tôi về đây là để đoạt lại thứ vốn thuộc về tôi,từ cô- Cô...- Mạc Tử Nhan à,là do trước đây tôi ngu ngốc nên mới để vuột mất miếng mồi béo bở như vậy,lại đi nhường cho cô một con người hoàn hảo xuất không sao,tôi trở về rồi,nên giờ anh ấy là của tôi!Hải Đường lạnh giọng,bắt đầu đi quanh quẩn,miệng không ngừng kể lại mọi Tử Nhan chỉ biết nín thinh,đến lúc này mới biết cô đúng thật là một đứa vô dụng...- Hay không hả? Mạc tiểu thư,chắc hẳn nếm mùi phản bội hay ho lắm đúng không?- Đồ đê tiệnCHÁTMạc Tử Nhan thẳng tay cho Hải Đường một bạt tai,nước mắt đồng thời cũng rơi Đường hơi choáng,nhưng cũng giơ tay tặng lạiCHÁT- Đừng có hòng giở trò với tôi cô nghe gì chưa?"" Tử Nhan,em đâu rồi? ""- Bạch Thế Phong?Hải Đường cười lạnh nhìn cô,rồi chạy về phía cái bàn,bụng cũng theo đó mà đập mạnh vào thành,máu từ dưới chảy Đường đau đớn ôm bụng,máu nhỏ đỏ thẫm cả chiếc váy,cô ta hét ầm lên- AAA...con tôi...- ĐƯỜNG NHI...Bạch Thế Phong vừa chạy vào,đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt,Đường nhi của anh...- Phong...cứu em...cả con của chúng ta nữa... - Hải Đường gào khóc- Nói,ai đã làm chuyện này- Là...là...hức hức...Bạch Thế Phong nhìn theo phía hướng chỉ tay của Hải Đường,dừng lại trên người Mạc Tử Nhan- Tử Nhan...tôi đã xin lỗi cô,còn quỳ xuống dưới chân của cô...cô đã không tha thứ,lại còn cố tình đẩy tôi...con của tôi,giờ bị cô hại chết...- Không...Phong,không phải em,em không có làm- CÔ IM MIỆNG CHO TÔICHÁTBên má trái truyền tới cảm giác nóng bừng,Mạc Tử Nhan nằm sấp xuống,choáng váng,khoé môi còn rỉ ra máu,giờ đây cô chỉ còn biết im lặng mà chịu đựng- Uổng công tôi tin tưởng cô,tại sao cô lại hại chết con của tôi,hả? Cô nói điBạch Thế Phong như một con thú cuồng bạo,ra sức lay người Mạc Tử Nhan,hét lớn vào mặt côNhưng đáp lại chỉ là sự im lặngBạch Thế Phong hất mạnh cô ra,nhanh chóng bế Hải Đường đi ra ngoài- Từ nay về sau đừng có để cho tôi nhìn thấy cái bản mặt chán ghét của cô,cô nghe rõ chưa?*******************************************************Đau...đau lắm...có mấy ai hiểu được? Là Bạch Thế Phong,thật may quá đi !- Chào Bạch Thiếu,lâu rồi không gặp ! - Hoắc Minh Triệt nói,không thể dấu nổi sự khinh bỉ- Không biết Hoắc thiếu đây đang có vấn để gì với vợ chưa cưới của tôi thế ? - Bạch Thế Phong cười- Vợ chưa cưới ? - Hoắc Minh Triệt liền nhíu mày- Phải Bạch Thế Phong giành lấy cô,kéo về phía Tử Nhan không chuẩn bị trước,ngay lập tức xô vào người Bạch Thế Phong,được vòng tay ấm áp của hắn bao phủ lấy,liền thoáng đỏ mặtThiên a ! Người luôn bắt con gặp những tình huống khó xử thế này là sao ?Mọi người đi qua đi lại,nhìn thấy tình cảnh trước mặt,đều có một cảm xúc khác thì ghen tị,có người thì bụm miệng cười,bàn tán ra vào đủ kiểu,khiến Mạc Tử Nhan không khỏi ngượng chín rồi nha ! Cô không muốn bị đem làm trò cười trước toàn dân thiên hạ đâu - Được rồi,mọi thứ chỉ là hiểu lầm,Bạch Thế Phong,anh bỏ tôi ra đi ! Bạch Thế Phong hắn cũng không muốn làm cô khó xử,bèn buông ra,nhưng vẫn kịp cảnh cáo một câu- Lần sau,còn để tôi bắt gặp thế này nữa,thì đừng trách !Mạc Tử Nhan liền cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua,không rét mà run !- Lạc Hy,đi thôi Mạc Tử Nhan khẽ lay lay cô bạn mình còn đang đứng như trời trồng,miệng há hốc,thật không thể tin nổi !- Hehe,Tử Nhan,ngươi không phải dạng vừa đâu ! -Mộc Lạc Hy cười đểu Bó tay - S...sao chứ ? - Nào,kể ta nghe coi *************************************************- Ồ ô,thì ra là vậy ! - Mộc Lạc Hy khua khua tayMạc Tử Nhan thở dài,Mộc Lạc Hy liền đứng dậy,chạy đi đâu mất tiêu- Chị ơi !Một cậu bé khoảng 4 tuổi,làn da trắng nõn Da em bé có khác đôi mắt to tròn,cái miệng chúm chím xinh xắn,bàn tay mũm mĩm khẽ giật giật váy của cô- Bé con,em sao thế ? Lạc mẹ em hả ?Mạc Tử Nhan ngồi xổm xuống,tươi cười hỏi cậu bé- Ưm... - Cậu bé liền gật đầu,đôi mắt to tròn bắt đầu rơm rớm nước- Không sao,đừng khóc,chị giúp em tìm mẹ - Mạc Tử Nhan bế bé lên,cưng nựng nói- Tử Nhan ! - Mộc Lạc Hy chạy lại,đưa cho cô lon nước ngọt,nhìn thấy đứa bé trên tay cô,liền tò mò hỏi - Ai đây ?Mạc Tử Nhan lắc đầu - Không biết,chỉ là nó bị lạc,nên tôi giúp nó tìm mẹ - Ừ,vậy cùng đi ************************************************* Trở lại với hai mỹ nam của chúng ta Bạch Thế Phong và Hoắc Minh Triệt- Tôi cảnh cáo anh,nếu còn đụng vào Mạc Tử Nhan một lần nữa,thì đừng trách tôi ! - Bạch Thế Phong lạnh lùng nói,con ngươi liền ánh lên một tia sắc bén- Sao,Anh định làm gì tôi ? - Hoắc Minh Triệt cười khẩySở dĩ có thể mạnh miệng nói ra như vậy,là do thế lực của Hoắc Minh Triệt cũng tầm cỡ ngang bằng Bạch Thế thể ung dung tự tại,muốn gì cũng có,bao nhiêu nữ nhân đã từng leo lên giường hắn,cốt chỉ là để chuộc lợi,nhưng Mạc Tử Nhan lại không hề như năm xưa là hắn để vuột cô khỏi tầm tay,không thể nào níu giữ Giờ ta sẽ gọi Bạch Thế Phong là anh còn Hoắc Minh Triệt là hắn nhé ^^ Mà Bạch Thế Phong là đối thủ khó lường của hắn, còn là người mà hắn căm ghét nhất,lại có thể có được thứ mà hắn không thể có !Bạch Thế Phong ngẩng mặt,cao ngạo nhìn Hoắc Minh Minh Triệt đang muốn có được Mạc Tử Nhan,nhìn khuôn mặt đăm chiêu của anh ta...cũng đủ để nói lên tất cả rồi - Bạch Thế Phong,hãy giao Mạc Tử Nhan lại cho tôi ! - Vì cái gì ?- Vụ đấu thầu lần này,tôi sẽ không tham gia nữaBạch Thế Phong hừ lạnh,cái vụ đấu thầu bé tí đó,đối với anh chẳng là gì- Tôi không cần,và tất nhiên tôi cũng sẽ không giao cô ấy cho anh đâu - Vì sao chứ ? - Hoắc Minh Triệt nghiến răng,hai tay siết chặt lại- Mạc Tử Nhan,là vợ chưa cưới của tôi - Bạch Thế Phong cười đắc thắng- Vậy thì cứ chờ đi,tôi sẽ giành lại Mạc Tử Nhan. Cô ấy chỉ có thể là của tôi ! Cô khá bất hạnh, mẹ kế và em gái thường xuyên đánh đập, còn bị ép gả cho một người xa lạ. Nhưng trong ngày tổ chức hôn lễ, chú rể xảy tai nạn, cô lựa chọn ở lại chăm sóc người đàn ông bị hôn mê này…Anh là mọt người tàn nhẫn lạnh lùng, người xung quanh đều nói anh không thích phụ nữ. Thực ra anh vẫn luôn yêu một cô gái từ hồi nhỏ. Ba tháng sau tai nạn xe, anh tỉnh lại, nhận ra người con gái đang chăm sóc mình chính là cô gái anh yêu sâu đậm…Vận mệnh khiến ai người gặp lại, anh nhận ra cô, nhưng cô vẫn lạnh nhạt với anh. Anh phải làm sao để bày tỏ tình cảm của mình với cô gái ngốc này! Đánh giá từ 30 lượtCô bé đáng yêu ngây thơ Mạc Tử Nhan vốn còn chưa biết mùi đời, trong sáng như tuyết, bỗng trong chốc lát trở thành "phu nhân" của Bạch thiếu - người được mệnh danh là ác ma chỉ vì một chút gọi là "lòng thương người" kia...Xem thêm »Các chương mới nhất Chương 45 Chúng ta ly hôn đi

tôi yêu em cô vợ ngốc của tôi