Truyện Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút! Chương 214 Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút! Chương 214: Rốt cuộc có thể đi làm chuyện của mình Chương trước Chương tiếp Thành phố Y, Trung Quốc. Tại nhà họ Hạ. Dì Lưu vui mừng ron rả đi ra từ phòng khách, "Cô Hạ, cô mới về. . . . . ." Hạ Tử Du ngọt ngào chào lại, "Dì Lưu!"
Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi, câu chuyện ngôn tình của tác giả Đoan Mộc Ngâm Ngâm đang được rất nhiều bạn đọc đón đọc với những tình tiết bất ngờ khó đoán. Truyện kể về một cô gái có gia cảnh khó khăn, cô phải tự mình đi làm thêm, dù vất vả nhưng cô vẫn lạc quan yêu đời.
Hamtruyen365.com - Các bạn đang đọc truyện Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! của tác giả Tiểu Thiên Thiên. Kết quả cô sai lầm rồi, cái giá phải trả là bị anh ta cướp đi nụ hôn đầu, hơn nữa còn là hôn lưỡi a a a! Chương mới cập nhật. Chương 286: Đại Kết Cục (P.3 - P
Chương 1148. Tô Lam và Mục Nhiễm Tranh vừa đến phim trường thì nghe nhân viên công tác đang bàn tán. "Anh là cái đồ sao chổi, tôi biết ngay anh đến là không được chuyện gì tốt mà!". Tô Lam thuận tay cấu vào cánh tay Mục Nhiễm Tranh. "Cái này cũng lạ thật, hôm qua tôi
Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi. Kim Tiêu Tiêu. Ngôn Tình, Hài Hước. Trọn bộ - FULL 4 năm. 5821 210 80. Đánh giá: 3/5 từ 1 nhận xét. "Gen chiều cao của anh thật không tệ, để anh làm cha của con tôi nhé." Một cô gái xinh đẹp hấp dẫn, đến quầy rượu săn trai đẹp
Danh sách chương truyện Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút! Chương mới lên trước. Truyện có 276 chương. 1. Dành Cho Cơ Hội Gặp Mặt Bí Mật. 2 Anh Đi Làm Cô Cảm Thấy Mất Mát. 44. Nôn Khan. 45. Anh Cũng Sắp Phải Làm Cha Rồi. 46.
Ao6pD5. Tổng giám đốc, anh đi đi! Chap 18 Đưa em đến Đại Từ Cao ốc Đại Từ Phòng làm việc của Tổng giám đốc Một sấp tài liệu báo cáo ném lung tung lên bàn trà. Từ Lâm ngồi trên sofa mà hai chân bắt chéo nhau đặt trên bàn, hắn xem đóng tài liệu kia là rác mà dùng chân đá sang một bên. Từ Thiên Tần ngồi đối diện thật sự không thể chịu đựng được thêm thái độ không xem ai ra gì của Từ Lâm, đóng tài bảo cáo kia anh ta đã bỏ công cả đêm để làm mà bây giờ Từ Lâm lại dám bỏ chúng đi như một đóng phế liệu - Từ Lâm, anh đừng tưởng anh có được vị trí Tổng giám đốc thì có thể coi người khác là sâu bọ bị giẫm đạp dưới chân anh! Từ Lâm lười biếng hạ thấp lưng xuống sofa hơn, chân hơi di chuyển một chút nhưng càng duỗi thẳng hơn trên bàn, ngón tay thon dài bóp bóp mi tâm đau nhức - Từ Thiên Tần, một đóng giấy nháp này mà cậu dám nói là báo cáo? Từ Thiên Tần càng tức giận hơn, nhìn cái tướng ngồi như đế vương của hắn, cậu ta chỉ muốn cho hắn một đấm để hạ dạ - Từ Lâm, anh không thèm nhìn qua mà đã vội đánh giá như vậy, tôi thật sự thấy nghi ngờ tác phong làm việc của anh rồi đấy! Từ Lâm tùy tiện cầm một tờ báo cáo sau đó đá văng toàn bộ tài liệu xuống sàn cẩm thạch, thu chân lại và tao nhã đứng lên, nhìn Từ Thiên Tần từ trên cao, một tay lấy bật lửa trong túi ra và châm lửa đốt đi tờ giấy trên tay kia; xong, tay cầm bật lửa đút vào túi quần, tay kia cầm tờ giấy đang cháy, cười châm chọc rồi thả tay, tờ giấy kia mang lửa đốt sạch toàn bộ đóng tài liệu dưới sàn..... Từ Thiên Tần tức đến sắp vỡ cả lồng ngực, anh ta đứng bật dậy, không kìm chế được mà nhào tới muốn nện một đấm vào mặt Từ Lâm - Từ Lâm, mày quá đáng lắm rồi! Mày chẳng qua chỉ là một đứa con hoang được ba tao thương tình đưa về Từ gia nuôi mà thôi, mày còn dám ở đây ra vẻ với ai hả? Thân thủ vốn rất tốt nên tránh đi cú đấm này quả thật rất đơn giản đối với Từ Lâm, hắn vẫn ưu nhã đứng đó, cười bỡn cợt - Trách tôi không coi trọng năng lực của cậu? Sao cậu không tự xem xét lại? Một thằng từng bị thiểu năng như cậu, viết vài trang báo cáo như học sinh tiểu học, cậu bảo tôi phải kiên nhẫn đọc hết? Từ Thiên Tần hoàn toàn bất động, Từ Lâm đã nhanh gọn đánh thẳng vào nỗi đau của anh ta. Từ Lâm cười lạnh, thân hình cao lớn bước đến bàn làm việc và ngồi xuống. Càng nhìn Từ Thiên Tần, hắn càng thấy trướng mắt. Vì từng bị thiểu năng nhiều năm nên đầu óc của anh ta dĩ nhiên không nhạy bén như người khác, càng không nói đến năng lực kinh doanh của anh ta, nhưng Từ Ngự Phong cũng để anh ta ngồi lên vị trí phó giám đốc thật sự đã khiến Từ Lâm thấy rất nực cười. Đóng tài liệu kia không phải Từ Lâm dùng việc công trả thù riêng mà thực sự mới đọc sơ qua, hắn đã thấy như một mớ hỗn tạp! Từ Lâm lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, Từ Thiên Tần đành phải nuốt cục tức này mà đi ra khỏi phòng làm việc của hắn. Cuộc gọi của Từ Lâm đã được kết nối, hắn chỉ nói gọn một câu - Tôi cho ông thời hạn đến ngày mai, đem Hàn Dĩ Xuyến đến trước mặt tôi!. Sau đó lạnh lùng cúp máy. Lấy một đóng văn kiện ra, tập trung xử lý. Rầm! Cửa phòng đột nhiên bị một lực lớn đẩy ra, Tôn Phỉ Ngãi bộ mặt ấm ức chạy vào, thư ký giám đốc thì đuổi theo phía sau, gương mặt đã sớm trắng bệch, vừa nhìn thấy Từ Lâm như thấy ma quỷ tái thế. - Tổng giám đốc... cô ấy.. cô ấy cứ đòi chạy vào đây tìm ngài! Từ Lâm chẳng thèm ngó ngàng gì đến cả hai người, chỉ chăm chú vào công việc của mình, thờ ơ ra lệnh - Cút hết cho ta! Cô thư ký tay chân bủn rủn không thể làm được gì, cô ta gần khóc đến nơi.... Tôn Phỉ Ngãi càng không thể tin vào tai mình, cô ta rất ấm ức, không hiểu tại sao Triết Liệt lại đến tìm cô ta, yêu cầu cô ta rút lại đơn tố cáo Hàn Dĩ Xuyến, những tin đồn kia bị dập tắt không còn chút gì, nhưng cho dù cô ta có ngốc đến đâu cũng biết được rằng Từ Lâm đã nhúng tay vào chuyện này. Hiện tại cô ta không thể bước vào Đài Song Khê nữa, gọi điện thoại cho Từ Lâm thì hắn không bắt máy, cô ta chỉ có thể đến công ty tìm hắn. Tin đồn trong trường hiện giờ Từ Lâm có niềm vui mới. Cô ta rất muốn hỏi Từ Lâm cho rõ, chẳng lẽ người đó là Hàn Dĩ Xuyến? Đội bảo an nhanh chóng có mặt trước cửa phòng Tổng giám đốc, nhất quyết lôi Tôn Phỉ Ngãi đi, nhưng cô ta vẫn không chịu thoả hiệp, dùng sức giãy giụa - Từ Lâm, anh phải nói rõ với em! Rốt cuộc là tại sao lại đối với em như vậy? Cửa phòng nhanh chóng được thư ký đóng lại, Tôn Phỉ Ngãi đã bị đội bảo an lôi đi. Từ Lâm gương mặt không chút dao động, tiếp tục xử lý công việc. - -Từ lúc trở lại lớp học, tất cả bạn bè trong lớp đều bắt đầu bàn tán sau lưng Hàn Dĩ Xuyến, tuy rằng những tin đồn trước đây bị xoá khỏi trên mạng nhưng hiện giờ bọn họ đều đang đồn thổi mối quan hệ giữa Hàn Dĩ Xuyến và Từ Lâm. Căn tin học viện Hàn Dĩ Xuyến và Lệ Băng đang ngồi uống cà phê ở một bàn bên cửa sổ. Hai người trò chuyện rất vui vẻ thì Thuyên An chạy đến, gương mặt vui tươi như vừa phát hiện ra châu lục mới - Dĩ Xuyến, Dĩ Xuyến! Cô vừa tới trước bàn đã thở không ra hơi, một tay chống hông, một tay giành lấy cốc cà phê của Lệ Băng mà uống một ngụm lớn. Lệ Băng há hốc mồm nhìn Thuyên An, Hàn Dĩ Xuyến cũng không khỏi kinh ngạc trước hành động quá lố này của cô. - Này Thuyên An, cậu như vừa gặp phải chuyện gì kích động lắm? Hàn Dĩ Xuyến thì nhẹ giọng hỏi - Thuyên An, đã xảy ra chuyện gì vậy? Thuyên An kéo ghế ngồi xuống, hình như đã đỡ mệt hơn, cô gọi phục vụ đem cà phê ra rồi mới nói với Lệ Băng và Hàn Dĩ Xuyến, nở nụ cười quỷ quyệt - Tớ có một tin tốt báo cho hai cậu! Hàn Dĩ Xuyến và Lệ Băng đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhau nhìn Thuyên An, đợi cô nói tiếp - Tổ thiết kế của chúng ta sẽ được chọn đi thực tập ở Đại Từ trong vòng hai tháng! Bắt đầu từ ngày mai, vui không nè! Lệ Băng kinh ngạc hỏi lại cho chắc chắn - Cậu nói sao? Đại Từ? Là Đại Từ sao? Thuyên An gật đầu như giã tỏi - Đúng rồi, là Đại Từ đấy! Gương mặt Thuyên An tràn đầy phấn khích, cười rộng gần đến vành tai. Lệ Băng cũng bị vui lây. Thấy Hàn Dĩ Xuyến mãi không nói gì, hai người cùng quay lại nhìn cô thì thấy hai tay đang cầm cốc cà phê của cô đã run run... Lệ Băng hốt hoảng huơ huơ tay trước mặt cô - Dĩ Xuyến cậu sao vậy? Không khoẻ ở đâu sao? Thuyên An cũng rất kinh ngạc trước biểu cảm này của Hàn Dĩ Xuyến - Dĩ Xuyến, cậu không vui sao? Hàn Dĩ Xuyến cố gắng áp chế cơn hoảng loạn của mình xuống. Ngay giây phút Thuyên An nhắc đến hai chữ " Đại Từ ",trái tim cô lại đập rất nhanh, một tia kinh hãi lớn dần trong lòng.....Cô cố gắng mỉm cười và nhẹ nhàng lắc đầu - Tớ không sao? Thuyên An, chúng ta thật sự sẽ đến Đại Từ vào sáng mai sao? Nhưng mà... Đại Từ trước giờ không hề phát triển lĩnh vực thời trang, chúng ta thực tập ở đó có phải..... Thuyên An thấy Hàn Dĩ Xuyến cũng quan tâm đến vấn đề này nên thích thú làm người hướng dẫn. - Không phải là không có đề cập đến lĩnh vực thời trang mà về lĩnh vực này họ chưa chú trọng lắm, nhưng nếu chúng ta thực tập tốt ở đó thì không biết chừng trong vài năm tới, chúng ta có thể trở thành nhân viên trong Đại Từ. Lệ Băng cũng hù theo nói - Thuyên An nói rất đúng,Dĩ Xuyến, không phải cậu luôn muốn trở thành nhà thiết kế thời trang trong nước sao? Đại Từ là lựa chọn tốt nhất đấy! Hàn Dĩ Xuyến vẫn còn ngập ngừng do dự thì Thuyên An đã nói tiếp - Đại Từ là công ty lớn nhất nhì thị trường Trung Quốc và cả toàn cầu đấy, song song với đó là Doãn thị và Tô thị. Nhưng Đại Từ lại đặc biệt hơn hai tập đoàn kia là ở Tổng giám đốc Đại Từ đấy! Hàn Dĩ Xuyến biết họ sắp nói đến Từ Lâm, trong lòng không khỏi khẩn trương. Lệ Băng tiếp lời Thuyên An, ra dáng rất chuyên nghiệp - Tớ đã từng nghe ba nhắc đến Tổng giám đốc Đại Từ là Từ Lâm, người đàn ông này rất bí ẩn nhưng không ai có thể phủ nhận tài năng lãnh đạo cũng như tất cả các phương diện khác của anh ta. Tớ còn nghe ba nói rằng, Từ Lâm ngoài thân phận là Tổng giám đốc Đại Từ, anh ta còn là ông hoàng của thế giới ngầm, cụ thể thế nào thì tớ cũng không rõ. Hơn nữa, tớ còn được biết, Từ Lâm là Tổng giám đốc có riêng tài sản của mình trong giới kinh doanh, hơn 60% tài chính của Đại Từ là của anh ta. Thuyên An gật đầu đồng tình. Hàn Dĩ Xuyến rất tập trung để nghe Lệ Băng nói, tuy cô có hơi sợ Từ Lâm nhưng vẫn muốn hiểu rõ về hắn, cô tò mò hỏi - Như vậy nghĩa là nếu không có Đại Từ thì Từ Lâm vẫn có thể trở thành ông trùm của giới kinh doanh? Lệ Băng gật đầu rồi nói tiếp - Không những vậy, Đại Từ trên danh nghĩa là của Từ gia nhưng nó đang dần dần bị Từ Lâm nuốt chửng. Trong ba người Tô Vận, Từ Lâm, Doãn Thiên Duật thì thủ đoạn kinh doanh của Từ Lâm là tàn nhẫn và dơ bẩn nhất, những đồng tiền đen mà anh ta thu được có thể đã chất thành núi, Từ Lâm sẽ không từ bỏ tham vọng diệt trừ sự sống của đối thủ. Anh ta còn là con mồi béo bở mà cảnh sát muốn bắt thóp nhất, thế nhưng đến đây vẫn chưa có chút chứng cứ nào?Hàn Dĩ Xuyến mở to mắt vì kinh ngạc, cô gian nan nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi - Kinh doanh bất hợp pháp mà lại có thể nhỡn nhơ trước vòng pháp luật sao? Cậu bảo chúng ta đến thực tập ở một công ty như vậy sao? Thuyên An thở dài, vờ đưa tay chắp lại để vái lạy Hàn Dĩ Xuyến - Tổ tông của tôi ơi! Sao cậu có thể ngây thơ như vậy chứ? Trong cái xã hội này thì luật pháp, công lý còn có hiệu lực sao? Bọn họ là ông hoàng đấy, những gì bọn họ nói chính là luân lý! Hàn Dĩ Xuyến cụp mắt xuống, uống một ngụm cà phê. Thuyên An nói đúng. Từ Lâm chính là vua, vũ trụ này là của hắn! Cô chỉ có tuân theo hắn thì sống, cãi hắn thì sống không bằng chết! Đặt cốc cà phê xuống bàn lại, Hàn Dĩ Xuyến ngẩng đầu hỏi Thuyên An - Cậu lấy thông tin này ở đâu? Tại sao chỉ có mỗi đội chúng ta? Thuyên An húp một ngụm cà phê rồi trả lời - Thầy hiệu trưởng vừa thông báo với tổ chúng ta, còn việc tại sao lại chọn đội chúng ta thì là vì cậu đấy! Cậu là sinh viên xuất sắc của trường nên dĩ nhiên họ sẽ chọn cậu rồi! Hàn Dĩ Xuyến tạm thời đồng tình với Thuyên An nhưng cô cũng có một linh cảm xấu sắp xảy ra chuyện gì đó. Nhưng dù sao thì thử một lần thực tập ở Đại Từ cũng tốt, có thể cơ hội sau này của cô sẽ lớn hơn. Còn về Từ Lâm..... Cô sẽ hạn chế gặp mặt hắn! Hàn Dĩ Xuyến hít sâu một hơi rồi nhìn Lệ Băng và Thuyên An, nói - Nói với mọi người ngày mai chúng ta sẽ đến Đại Từ!
Tổng giám đốc, anh đi đi! Chap 4 Từ Lâm đến trường. Bây giờ đã vào giờ cao điểm, thời tiết ở Thượng Hải vào thời gian này cũng rất nóng nực. Hàn Dĩ Xuyến đứng đợi xe buýt cũng đã hơn nửa tiếng đồng hồ, cô vừa sốt ruột vừa khó chịu,cứ liên tục nhìn đồng hồ.... Không biết từ lúc nào mà ở phía bên kia đường, một chiếc Lamborghini màu đen tuyền đang dừng lại khá lâu, cửa kính xe hạ xuống, người đàn ông ngồi ở vị trí lái xe cứ nhìn về bóng dáng nhỏ bé của Hàn Dĩ Xuyến..... Từ Lâm nhìn đến thất thần, thỉnh thoảng lại cong môi lên cười, trong mắt chứa đựng một vẻ suy ngẫm sâu xa khó đoán...Hàn Dĩ Xuyến đang đứng đợi xe buýt, tuy cô rất nóng vội những gương mặt vẫn không có một chút gì nhăn nhó hay bực nhọc. Cô chỉ mặc một bộ quần aó rất đơn giản, chiếc aó sơmi trắng che đi những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô, quần jeans bó sát đôi chân thon thả, hoàn toàn khác cách ăn mặc thơ mộng mà hắn gặp ở Club đêm đó. Nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ ánh mắt cô nhìn hắn, thanh thuần và trong sáng mà hắn chưa từng gặp, còn có... mùi hương đặc trưng trên cơ thể cô, đó không phải là mùi nước hoa xa xỉ gì mà lại giống với mùi hương tự nhiên, rất thuần khiết và mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu. Cửa kính dần dần đóng lại, chiếc Lamborghini dần lăn bánh và rời khỏi vị trí. - -Mỗi ngày lại trôi qua rất bình yên. Học viện nghệ thuật và thiết kế Thượng HảiHọc viện với chương trình giáo dục đào tạo các nghệ sĩ chuyên nghiệp và các nhà thiết kế, là đi đầu trong việc cung cấp những công trình nghệ thuật liên quan đến nghệ thuật thị giác đương đại, thiết kế và giáo dục nghệ thuật. Tất cả những sinh viên theo học ở đây đều có một tương lai rất xán lạn và tiền đồ rộng mở, nhưng chỉ có mỗi Hàn Dĩ Xuyến của lớp thiết kế thời trang vì nhiều lần từ chối cơ hội đi du học mà đã trở thành nữ sinh khá nổi tiếng trong trường. Hôm nay, Hàn Dĩ Xuyến đến lớp đã không còn thần hồn nát thần tính như hôm qua nữa, có vẻ cô lại trở về dáng vẻ hoạt bát của mình rồi. Vừa mới sáng sớm, Hàn Dĩ Xuyến đến lớp học thiết kế đã thấy rất nhiều nữ sinh thuộc nhiều khoá học khác nhau chạy ào như ong vỡ tổ, vừa chạy họ vừa la hét ầm ĩ, gương mặt người nào người nấy cũng đều vui tươi như nắng ban mai - Từ thiếu đó! Là Từ thiếu đó, anh ấy tới trường của chúng ta đấy! - Ôi! Từ thiếu, nam thần của tôi! - ......Hàn Dĩ Xuyến sắp bị họ đẩy ngã tới nơi, cô nhanh chóng tránh sang một bên. Vừa đúng lúc Lệ Băng và Thuyên An cũng đang đi tới, khuôn mặt Lệ Băng trong rất buồn cười, như ai đó bắt đi làm khổ sai vậy, còn Thuyên An thì ngược lại, cô cũng cười hớn hở như những cô nữ sinh kia - Này, Dĩ Xuyến! Cậu không đi xem mặt nam thần sao? Phải nói là cực kì đẹp trai đấy nhé! Giống như bạch mã hoàng tử vậy đó! Thuyên An cười đến nỗi không thể khép miệng lại, Hàn Dĩ Xuyến và Lệ Băng thì chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Thuyên An thở dài nhìn hai cô bạn ngây ngô của mình, không chậm trễ mà kéo lấy tay họ cùng chạy về phía trước. Trong lớp học đồ hoạ đã chật nít cả người, ai ai cũng la hét ầm ĩ. Bên trong lớp học, một top nam sinh đang quỳ gối trước ba người đàn ông tầm hai mươi lăm đến hai mươi sáu tuổi. Tình hình có vẻ rất căng thẳng mà đám nữ sinh đó không ai đứng ra ngăn cản, ngược lại bọn họ còn la hét cổ vũ cho ba người đàn ông kia..... Hàn Dĩ Xuyến cùng Lệ Băng và Thuyên An phải cố gắng lắm mới có thể chen vào, vừa nhìn thấy ba người đàn ông đó, Lệ Băng đã cuống quýt giới thiệu cho hai cô bạn của mình - Ba người họ là người thừa kế của giới tài phiệt giàu có nhất nhì Trung Quốc này đấy. Con trai trưởng của Tô thị, Tô Vận. Con trai út của Doãn thị, Doãn Thiên Duật. Vừa nghe tới đây, Hàn Dĩ Xuyến đã trợn tròn hai mắt, cô nhìn về phía ba người họ, thấy Doãn Thiên Duật đang cười nhạo đám nam sinh, cô hét lớn - Này, Doãn Thiên Duật! Cậu đến đây làm gì? Tất cả những nữ sinh khác đều nhìn Hàn Dĩ Xuyến bằng ánh mắt nghi hoặc. Doãn Thiên Duật không chút bất ngờ nào, đưa bàn tay lên cao, làm động tác chào. - Hi! Dĩ Xuyến, tớ dẫn Từ Lâm đến thăm cậu này! Sau đó liền quay sang nói cười cùng Tô Vận. Hàn Dĩ Xuyến thật sự chết ngây người, cô nhìn thấy Từ Lâm như nhìn thấy ma quỷ, bất giác lui về sau vài bước. Lệ Băng tiếp tục làm người thuyết trình - Đó là con trai trưởng của Đại Từ, Từ Lâm! Từ Lâm nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn, trắng hồng như da em bé của cô gái nhỏ đứng trước mặt. Môi mỏng nhếch lên thành một đường cong quyến rũ. Nhìn Hàn Dĩ Xuyến sợ hãi như một con nai tơ, Từ Lâm càng thích thú trêu đùa. Cô vẫn như vậy, cho dù là lúc gặp ở Club hay ở trạm xe buýt,cả lúc này nữa. Cũng đều đơn giản và thuần khiết như vậy......Từ Lâm nhảy xuống khỏi bàn, hắn ngoảnh mặt lại nói với Tô Vận - Bọn họ gây sự ở địa bàn của cậu thì cậu cứ xử lý đi! Sau đó hắn từng bước tiến lại gần Hàn Dĩ Xuyến, nụ cười như có như không cứ duy trì trên gương mặt điển trai không chút tì vết của hắn, ánh mắt hắn nhìn cô khiến cô vô cùng khó chịu. Hàn Dĩ Xuyến run đến sắp ngất đi, cô muốn lùi về phía sau nhưng đám nữ sinh đó đã vây ở phía sau. Hình ảnh ở Club đêm đó cứ lại hiện lên trong đầu cô. Từ Lâm đã tự liếm máu của mình! Không được, cô không thể dính dáng vào hắn nữa, hắn là ma quỷ mà! Mỗi bước tiến của Từ Lâm, trái tim Hàn, Dĩ Xuyến cứ đập mạnh thêm một nhịp. Tuy rằng cô rất sợ người đàn ông này nhưng cô không thể không thừa nhận rằng ánh mắt hắn nhìn cô còn khiến cô trầm luân không thể thoát ra nổi, lúc đối diện với hắn, trái tim cô cứ đập loạn xạ.... Đám nữ sinh la hét càng lúc càng to khi Từ Lâm sắp đến gần họ, ai ai cũng đang mong chờ Từ Lâm đến trước mặt mình. Giây phút căng thẳng nhất cuối cùng cũng đã đến, Từ Lâm dừng lại trước mặt Hàn Dĩ Xuyến khiến cho tất cả những ánh mắt của đám nữ sinh đều đổ dồn vào họ, người thì kinh ngạc, người thì nghi hoặc, người thì ngưỡng mộ, người thì thất vọng, người thì ganh ghét..... Hàn Dĩ Xuyến hình như quên cả thở. Từ Lâm cười tà mị, hắn đến rất gần Hàn Dĩ Xuyến. Rất gần, rất gần khiến cho cô có thể ngửi thấy được mùi hổ phách thoang thoảng từ hơi thở của hắn. Hàn Dĩ Xuyến mở to mắt cảnh giác, cô cắn chặt môi. Từ Lâm cười đểu, hắn không chút ngượng ngùng mà vòng tay ra sau lưng Hàn Dĩ Xuyến, ôm trọn vòng eo mảnh khảnh kia, hắn áp sát cơ thể mình vào người cô, đầu hơi cúi xuống nhìn vào bảng tên trước ngực cô, hắn lại cong môi cười - Hàn Dĩ Xuyến? Tên rất hay! Em còn nợ tôi một bữa tiệc " máu" đấy! Bàn tay không chút an phận của hắn liên tục ngao du trên cơ thể cô. Hàn Dĩ Xuyến thở gấp, cô lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn - Từ thiếu, xin anh tự trọng! Từ Lâm lại cong môi cười, càng lúc hắn càng thích trêu đùa cô hơn - Tự trọng? Không phải em cũng không biết tự trọng đó thôi! Không có chút phản kháng nào, không phải em muốn tôi "ăn" em ngay chứ? Hàn Dĩ Xuyến trừng mắt nhìn Từ Lâm, cô đẩy bàn tay không an phận của hắn xuống một cách giận dữ - Biến thái! Từ Lâm không giận mà còn cười, hắn vẫn không chịu từ bỏ mà còn tiếp tục đụng chạm vào người cô, lần này hắn trực tiếp áp bàn tay to lớn có chút thô ráp của mình vào gò má của Hàn Dĩ Xuyến,sau đó ghé sát môi vào tai cô, nói đầy mờ ám - Tôi bắt đầu thấy hứng thú với em rồi đấy! Hàn Dĩ Xuyến hận không thể tát cho hắn một bạt tai. Cô vẫn nhìn hắn bằng đôi mắt tức giận. Nhân lúc cô không đề phòng, Từ Lâm đã thả một chiếc nhẫn vào trong cổ aó của Hàn Dĩ Xuyến, rơi ngay đúng rảnh ngực cô, được chiếc aó ngực bên trong giữ lại. Hàn Dĩ Xuyến thật sự mất hết hồn vía. Từ Lâm vẫn duy trì nụ cười vốn có - Tôi tặng em đấy, coi như quà gặp mặt! Hàn Dĩ Xuyến tức đến nghiến răng nghiến lợi, thật xấu hổ chết mất! Ở đâu lại có một tên biến thái như vậy cơ chứ? Từ Lâm buông cô ra, hắn vẫn nở nụ cười ma mị khó đoán. Sau đó đi lướt qua cô, hai người phía sau cũng lần lượt đi cùng. Sau khi họ đi rồi, Thuyên An và Lệ Băng mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, họ cuống quýt nhìn Hàn Dĩ Xuyến, lo lắng hỏi - Dĩ Xuyến! Cậu không sao đấy chứ? Không bị doạ cho sợ chứ? - Dĩ Xuyến! Tại sao cậu lại quen được Từ Lâm? Còn cả Doãn Thiên Duật nữa? Hàn Dĩ Xuyến lúc này mới định thần lại, cô nhìn nét mặt lo lắng, quan tâm của hai người bạn, trả lời yếu ớt - Doãn Thiên Duật là bạn cùng khoá ngoại ngữ với tớ. Còn người đó, tớ.... tớ không biết nữa! Tất cả những nữ sinh bên cạnh đều bắt đầu suy diễn mối quan hệ giữa cô và Từ Lâm, bọn họ bắt đầu xì xào to nhỏ. Có lẽ sắp tới sẽ có những tin chấn động đây! Lệ Băng và Thuyên An nhìn Hàn Dĩ Xuyến bước đi như một cái xác không hồn, họ khó hiểu nhìn nhau rồi cũng rời đi.
“Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi” của tác giả Dan Lee Gun là một câu chuyện ngược, vô cùng đau lòng. Hai người, vì một lần đau khổ mà đã cùng nhau đi trên một con đường đầy sỏi và đá. Hai người gặp nhau vì định mệnh nhưng chỉ có một mình cô yêu anh. Cô dành tất cả tình cảm, tâm tư của mình cho anh bao nhiêu thì anh lại phũ phàng với cô bấy nhiêu. Cô cho anh lần đầu tiên của người con gái nhưng vẫn không thể giữ được anh bên cạnh mình. Cô có thai với anh nhưng anh lại tàn nhẫn nói ra một chữ “phá”. Thế rồi, hai người vẫn kết hôn với nhau. Và anh vẫn luôn đối xử với cô như một công cụ làm ấm giường. Mặc kệ vợ mình có thai, ngày đêm anh vẫn vui vẻ vơi những cô gái khác. Không dùng lại ở đó, anh còn ngang nhiên đưa tình nhân của mình về nhà và ân ái trước mặt cô. Ngày cô sinh ra một bé gái, anh không ở cạnh cô và chăm sóc cho cô như bao người chồng khác. Cô đau chứ, cô hận chứ. Nhưng tình yêu của cô dành cho anh vẫn luôn như vậy. Với nhiều người, anh là một người đàn ông thực sự tồi và tệ bạc. Với cô, tất nhiên điều đó cũng đúng. Nhưng cô thực sự không biết, anh vì điều gì mà lại làm vậy với cô. Có chăng, đó là vì một lý do khó nói nào đó.
Tổng giám đốc, anh đi đi! Chap 19 Đến Đại Từ thực tập. Cao ốc Đại Từ Phòng họp Quyết định vừa rồi của Tổng giám đốc thực sự đã khiến cho rất nhiều giám đốc nhân sự, trưởng phòng các bộ phận đều hết sức kinh ngạc, ai ai cũng như vừa nuốt phải một quả trứng lớn.... - Tổng giám đốc, anh nói bây giờ Đại Từ phải tiếp nhận một nhóm sinh viên thực tập sao? Giám đốc bộ phận kinh doanh lên tiếng hỏi, trưởng phòng kế toán cũng tiếp lời - Ý ngài là Đại Từ sẽ tập trung phát triển lĩnh vực thời trang? Nếu vậy thì tôi e rằng chúng ta sẽ rất khó cạnh tranh với các thương hiệu thời trang nổi tiếng hiện nay! Đại Từ trước giờ chưa hề có sản phẩm thời trang nào có vị trí trên thị trường, hơn nữa lĩnh vực này công ty cũng không chú trọng từ lâu rồi! Giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát triển cũng đưa ra ý kiến - Tổng giám đốc, bây giờ để Đại Từ nhận thực tập sinh thì ai sẽ là người hướng dẫn họ? Tổ thiết kế của Đại Từ trước giờ chỉ toàn ngồi không hưởng lợi, kinh nghiệm chắc đã đóng bụi! Vừa nghe tố cáo như vậy, trưởng phòng tổ thiết kế đã rống cổ lên mà cãi - Giám đốc Hà, ông nói vậy có quá không? Tổ thiết kế tuy lâu nay không làm việc cật lực như mọi người nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên tự nâng cao trình độ, chẳng lẽ ông lại không thể tin chúng tôi? Tích tích tích Tiếng bấm viết vang lên giòn giã ở vị trí Tổng giám đốc, tất cả mọi người đều im như tờ, không ai dám hó hé nửa lời nào nữa. Từ Lâm bấm viết nghĩa là hắn đã rất giận rồi! Bỏ cây viết lên bàn, Từ Lâm chỉ nói đơn giản một câu - Tổ thiết kế chuẩn bị đi, mười phút nữa họ sẽ đến! Sau đó đứng lên, một tay đút vào túi quần, sải bước ra khỏi phòng họp. Triết Liệt cũng cúi chào tất cả những người trong phòng rồi theo sau Từ Lâm. -Vừa đến trước cổng Đại Từ, nhóm thực tập sinh thiết kế đã bị vẻ cao ngất trời và sa hoa lộng lẫy của toà nhà này làm cho kinh ngạc đến há to miệng.....- Woa! Thật là đẹp.... Tất cả đều suýt xoa khen đông khen tây. Riêng Hàn Dĩ Xuyến thì đã từng đến đây một lần nên cũng không bị kích động như họ, nhưng vẫn còn choáng váng trước dáng vẻ oai nghiêm này của toà cao ốc....Giữa lúc đám sinh viên còn đang thưởng thức tác phẩm trời ban thì một nhóm người từ bên trong toà cao ốc bước ra chào đón. Nhóm người này có đủ nam và nữ, tất cả đều mặc trên người bộ đồ công sở lịch thiệp. Tuổi tác thì có vẻ đã ở độ tuổi trung niên.... - Các bạn là thực tập sinh đến từ học viện nghệ thuật và thiết kế? Đám người của Hàn Dĩ Xuyến đồng loạt gật đầu. Nhóm người kia mỉm cười chào hỏi rồi dẫn nhóm sinh viên đi vào bên trong toà cao ốc. Rất nhiều nhân viên khác trong công ty đều tụm ba tụm bảy lại để nhìn nhóm sinh viên, có vài người nhận ra được Hàn Dĩ Xuyến..... -Nhóm người trong bộ phận thiết kế dẫn những sinh viên đó lên đến tầng 70 của toà cao ốc và đến phòng thiết kế.... Những sinh viên đó lại được thêm một trận mở mang tầm mắt khi tất cả những dụng cụ, nguyên liệu,... phục vụ cho họ thật sự rất đẹp và thuộc loại quý giá. Phòng thiết kế cũng rất rộng, gần bằng cả hội trường trong học viện của họ.... Ai nấy đều đi xung quanh để tham quan... Trưởng phòng thiết kế là một người phụ nữ có gương mặt rất ôn nhu, hình như đã ở độ tuổi ngoài ba mươi, cô đang đứng đối diện với Hàn Dĩ Xuyến, mỉm cười nói - Bọn chị còn tưởng rằng tổ thiết kế sắp bị giải thể rồi, nhưng thật không ngờ sáng nay Tổng giám đốc vừa đưa ra quyết định khiến ai cũng được một phen hú vía. Không biết ai đã có thể lay chuyển được Tổng giám đốc, thật là hâm mộ người đó quá đi! Hàn Dĩ Xuyến cười trừ, cô cúi chào rồi định đi tham quan cùng bạn....... Thư ký giám đốc đột nhiên xuất hiện trước phòng thiết kế......
Bạn đang đọc truyện Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi! full đã hoàn thành Của tác giả Dan Lee Gun. Tình yêu luôn có những lý lẽ riêng của nó, giữa hai con người xa lạ vì một chữ duyên mà gắn kết lại với nhau cho dù không chung đường đi. Số phận đã sắp đặt cho hai người gặp nhau, để rồi cô mù quáng yêu hắn, yêu một người vốn chẳng bao giờ thuộc về mình. Mất đi lần đầu tiên của mình cho hắn, cô cũng mất luôn cả trái tim mình. Khi cô phát hiện mình có thai, thông báo với anh mong rằng anh sẽ vì con mà thương yêu cô hơn, nhưng không anh lại tàn nhẫn bảo cô phá nó đi. Một chữ ngắn gọn từ miệng hắn buông ra đã hoàn toàn dìm chết trái tim cô, cô yêu hắn, nhưng còn hắn thì sao? Ngoài club ồn ào mỗi đêm, ôm ấp những nữ sinh nóng bỏng trên tay, hắn có bao giờ nhớ đến cô dù chỉ một giây? Nhưng họ lại kết hôn, một cuộc hôn nhân đậm máu và nước mắt. Vì đứa bé mà kết hôn hay vì một lý do nào khác? Nhưng hắn chưa từng tin rằng đứa bé là con của hắn. Đêm tân hôn của họ, hắn chỉ đến để thỏa mãn dục vọng của mình, hành hạ thân xác cô đến khi hắn vừa lòng... Liệu một ngày nào đó hắn có chịu thay đổi chính mình vì cô, còn cô phải chịu đựng đau đớn bao nhiêu lần nữa vì hắn nữa đây?
truyện tổng giám đốc anh đi đi